Chương trước
Chương sau
Nhìn video clip Thủy Tâm Nhu đưa mình xem, Đường Diệc Sâm nhất thời sững sờ, nhíu chặt hai hàng lông mày.

Môi mỏng mấp máy, giọng nói anh như bị mắc xương cá.


Lần này anh thật sự một câu cũng nói không ra, dù có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.

Anh vậy mà chủ động hôn Nguyễn Hàm, ngay cả anh cũng khó có thể tin nhìn hành vi của bản thân lúc ấy, vậy ra cũng là thật rồi.

Đáng chết, lúc đó anh mơ hồ đã làm gì rồi?

Tự gây nghiệt không thể sống… Đường Diệc Sâm vô lực đưa tay vuốt khuôn mặt tuấn tú, anh cố gắng nghĩ lại lúc ấy trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

“Đường Diệc Sâm, anh không còn lời gì để nói đi? Anh cũng thừa nhận bản thân chủ động hôn cô ta chứ? Cũng là anh, không chỉ một lần mà rất nhiều lần nói anh và cô ta không có quan hệ gì, anh không yêu cô ta, anh sẽ không chạm vào cô ta, nhưng cũng chính anh chủ động hôn cô ta, đó cũng là sự thật.”

“…”

Đường Diệc Sâm im lặng rồi, anh đáng thương nhìn Thủy Tâm Nhu, biểu tình kia giống như bản thân rất oan ức.

Thủy Tâm Nhu nhìn bộ dạng này của anh càng thêm tức giận, lửa giận kìm nén trong lòng dâng lên.


Lòng như bị nước đá chảy vào, hoàn toàn lạnh thấu rồi!

Không tự chủ, nước mắt che kín đôi mắt.

Cô xoay đầu không nhìn Đường Diệc Sâm, hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình mình, cố không để bản thân khóc, càng không thể rơi nước mắt.

Không có gì không qua được, Thủy Tâm Nhu cô không thấp hèn như vậy!

Cô cũng không làm oán phụ, tình nguyện thoải mái rời đi, không chút quyến luyến.

Thậm chí, cô không dám hỏi Đường Diệc Sâm, anh và Nguyễn Hàm có làm qua không?

Cô sợ sau khi bản thân biết được, trái tim sẽ tan nát!

“Đường Diệc Sâm, anh cút ra ngoài cho em, em không muốn nhìn thấy anh.”

Đường Diệc Sâm trừng to mắt nhìn, sau đó đột ngột ôm chặt lấy Thủy Tâm Nhu, “Bà xã… anh biết anh sai rồi, anh không hy vọng em sẽ tha thứ cho anh, nhưng mong em nghe anh giải thích. Thật sự, anh và Nguyễn Hàm không phải như em nghĩ.


Lúc đó có rất nhiều người mời rượu, vừa lúc ly anh hết rượu, anh không kịp rót thêm thì Đường Thiên Hào lại tới rót cho anh. Ở trước mặt nhiều người như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là uống rượu ông ta rót. Về sau, thân thể anh bắt đầu có chút khác thường, ông ta quả thực đỡ anh ra ngoài, cũng thành công tách Vô Ngân ra khỏi anh từ trước.

Anh mơ mơ màng màng bị ông ta dẫn vào phòng khách sạn. Ở đó, anh ngửi được mùi nước hoa anh điều phối cho em, anh tưởng đó là em… Trong lúc bối rối và bị ảo giác, anh cho là người anh ôm là em, cho nên anh kìm lòng không được hôn em…”

Liếc mắt trông thấy đôi mắt lóe ra ngọn lửa sáng rực của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm cắn cánh môi, vừa nhớ lại vừa khó khăn mở miệng tiếp tục nói: “Anh coi cô ta là em…”

Anh thở dài một hơi, né tránh ánh lửa u oán trong mắt Thủy Tâm Nhu.

“Anh có đẩy cô ta ra… Bởi vì sau đó anh ngửi ra được sự khác biệt của mùi nước hoa kia, anh giật mình hiểu là bị người tính kế rồi. Anh cũng phát hiện người phụ nữ đó là Nguyễn Hàm. Cho nên, anh chạy vào phòng tắm, ngâm mình trong nước lạnh, cho tới bây giờ, quần áo anh vẫn còn ướt. Bà xã, thật đó, anh chỉ coi cô ta là em mà hôn thôi, anh không chạm qua cô ta, mong em tin tưởng anh.”

Đường Diệc Sâm ngước mắt, bình tĩnh ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu, nét mặt anh rất nghiêm túc, anh không nói dối.

Anh giải thích xong rồi, nhưng Thủy Tâm Nhu lạnh lùng vẫn ngây ngốc không chút phản ứng. Tâm Đường Diệc Sâm cũng từng chút từng chút chìm xuống dưới, anh bắt đầu hoảng rồi, hỗn loạn bất an!

Biểu cảm Thủy Tâm Nhu không giống như tùy tiện nói một chút mà thôi, cô nghiêm túc, lần này cô giống như quyết định rời bỏ anh.

“Bà xã, cầu xin em đừng như vậy, em không lên tiếng anh sẽ càng khó chịu hơn. Em có thể đánh anh, em cũng có thể mắng anh, xin em đừng rời bỏ anh. Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, lần này nhất định cũng có thể vượt qua.”

Đường Diệc Sâm cầm tay Thủy Tâm Nhu đánh lên mặt mình, lại bị cô mạnh mẽ rút về.

Cô căn bản không thèm ra tay, cô cũng lười để ý đến anh.

Anh đọc được sự thất vọng từ trong ánh mắt cô.

Lòng Đường Diệc Sâm bỗng dưng quặn đau, hô hấp cũng như bị người bóp nghẹn.

“…”

Thủy Tâm Nhu im lặng một hồi, nhẹ nhàng chớp hàng mi dài, sau đó chậm rãi ngước mắt lên nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, nghi ngờ: “Đường Diệc Sâm, qua được lần này anh dám khẳng định không còn lần sau không? Người là sống, anh có thể khống chế được mọi thứ sao? Vật em muốn cho tới bây giờ rất đơn giản, em chưa hề nghĩ tới sẽ phức tạp như vậy, ngay cả cuộc sống của em cũng bắt đầu thay đổi rồi.”

“…”

“Anh chỉ hôn Nguyễn Hàm một chút thôi, nhưng anh đã hứa với em, anh sẽ không chạm vào ai ngoại trừ em, ngay cả hôn cũng không. Chuyện anh không làm được, anh cũng đừng hứa với em, anh nói với em, em sẽ tin là thật, lúc anh không làm được em sẽ khổ sở…”

Thủy Tâm Nhu dường như hét lên, phát tiết tâm tình mình ra.


“Bà xã… ngoại trừ lần này, anh sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tin anh thêm một lần nữa có được không? Không có ai lại có cơ hội chia tách chúng ta.” Đường Diệc Sâm ôm chặt hơn, anh chết cũng không muốn buông tay.

“Đường Diệc Sâm, anh cút ngay, không được đụng vào em, em chán ghét anh.” Đường Diệc Sâm chơi xấu, Thủy Tâm Nhu tức hổn hển, cô cầm điện thoại và áo vest ở bên ghế sofa đập về phía anh.

“…”

Chỉ cần Thủy Tâm Nhu có thể nguôi giận, Đường Diệc Sâm bị đánh cũng không quan trọng, anh vẫn như cũ ôm chặt cô, chết cũng không đi.

Điện thoại hư có thể mua lại, vợ chạy rồi lòng anh sẽ đau đớn, cả một đời tiếc nuối!

Ban đầu Thủy Tâm Nhu đánh không ngừng, còn hung hăng chửi mắng mà Đường Diệc Sâm không đánh trả cũng không cãi lại.

Thình lình, cô đột nhiên cứng đờ, không phát tiết nữa, hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.

Nước mắt lặng yên tụ trong hốc mắt, lần này thế tới hung hăng, hai dòng nước mắt ấm áp chảy ra, trượt xuống mặt.

Nước mắt nhỏ lên áo sơ mi Đường Diệc Sâm, cũng nóng ướt da thịt anh.

Đáy lòng Đường Diệc Sâm lập tức nhói đau, anh ngẩng đầu, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt Thủy Tâm Nhu.

“Bà xã, bà xã… em sao thế? Đừng khóc, ông xã sẽ đau lòng, em nói không ôm, anh không ôm, em đừng như vậy.”

Nước mắt đau đớn của Thủy Tâm Nhu giống như không ngăn được, lau xong rồi lại tràn ra ngoài.

“Đường Diệc Sâm, đồ trên đất là gì? Nó rơi từ áo vest của anh ra? Anh luôn miệng nói anh trong sạch, đồ dùng qua còn muốn lưu lại làm kỷ niệm sao? Anh khốn kiếp!” Thủy Tâm Nhu kích động vung tay tát Đường Diệc Sâm.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đau rát, năm dấu ngón tay hiện lên rõ ràng, ngay cả lỗ tai cũng vang ong ong.

Có thể thấy được, cái tát này của Thủy Tâm Nhu có bao nhiêu tức giận!

Đường Diệc Sâm vẫn nghiêng đầu, đôi mắt run rẩy, anh không hiểu lên án của Thủy Tâm Nhu, lòng anh cũng đau như bị dao cắt vậy.

Anh cũng là người bị hại, toàn bộ lỗi sai anh gánh chịu, anh nhận thua rồi, cô còn muốn quậy thế nào nữa?

Bầu không khí đột nhiên đông lạnh, an tĩnh đến mức Thủy Tâm Nhu có thể nghe được tiếng hít mũi của mình. Đường Diệc Sâm chậm rãi quay sang, anh nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu một cách phức tạp.

Sau đó, anh theo tầm mắt cô nhìn về phía sàn nhà.

Anh cũng trông thấy rồi, một cái bao đã bị mở ra nằm trên sàn phòng ngủ bọn họ.

Đường Diệc Sâm giật mình, con ngươi cũng co rụt lại.

Đây tuyệt đối không phải của anh, bởi vì anh căn bản không dùng.

Anh càng không chạm qua Nguyễn Hàm, dù anh chạy vào phòng tắm, anh vẫn biết bản thân nên làm gì.

Nhất định là Nguyễn Hàm bỏ vào!

Đáng chết, anh chỉ lo rời khỏi khách sạn chạy về nhà, anh sao lại không kiểm tra kỹ càng chứ?

Vô lực nhắm mắt lại, Đường Diệc Sâm ảo não dùng sức đánh vào đầu vài cái.

Cánh môi Thủy Tâm Nhu không tự chủ run run, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô cũng bị nước mắt thấm ướt rồi.

Cô không hỏi vì sợ sẽ biết sự thực lại tàn nhẫn như vậy!

Cô còn có thể tin tưởng anh sao? Con đường này còn có thể tiếp tục đi tới đích sao?

Cô không biết, lòng đau đến ngạt thở, chỉ sợ đã khó mà sống lại rồi!

Đường Diệc Sâm đau đớn hít thở, suy nghĩ sâu xa ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu, nghiêm túc chân thành nói, “Anh biết hiện tại anh nói gì em cũng sẽ không tin. Anh khẳng định cái đó không phải của anh, anh càng không dùng qua, anh và Nguyễn Hàm không xảy ra chuyện gì cả. Chuyện anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được, anh sẽ không nuốt lời.”

Thủy Tâm Nhu đứng dậy, cô lấy va ly ra bắt đầu vứt quần áo vào trong.

Cô nhất định phải ra ở riêng, cô không thể nhịn được.

“Ngày mai hãy đi, hiện tại đã muộn rồi. Anh ra ngoài, không quấy rầy em. Anh có thể cho em thời gian để bình tĩnh nhưng anh sẽ không đồng ý ở riêng, anh cũng sẽ không ly hôn.”

Nói xong, Đường Diệc Sâm chán chường rời đi. Lúc đứng trước cửa, anh còn bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu thật lâu.

Nghe tiếng đóng cửa, Thủy Tâm Nhu ngồi bệt trên sàn bật khóc.

Đường Diệc Sâm cũng không rời đi, anh vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa, yên lặng ngắm nhìn cánh cửa đóng chặt.

Nghe được tiếng khóc bên trong, ánh mắt anh cũng ươn ướt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.