Chương trước
Chương sau
Ánh mắt u oán bị nước mắt làm mờ trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, Nguyễn Hàm thấy anh muốn rời đi. Dù hơi thở còn chưa bình ổn, cảm xúc phức tạp cũng chưa điều chỉnh lại, cô vẫn đi theo anh ra ngoài.

Cô tốn nhiều tâm tư xử lý anh như vậy, cô sao có thể để vuột mất cơ hội tốt chứ.


Anh đi cô cũng đi, chính là để ký giả truyền thông nhìn thấy bọn họ, coi như Đường Diệc Sâm giải thích thế nào, cô cũng phải diễn tròn vai trước mặt truyền thông.

Nguyễn Hàm theo đuôi Đường Diệc Sâm ra ngoài lập tức choáng váng.

Cô khó có thể tin lau nước mắt lại cẩn thận nghiêng mắt liếc nhìn, trên hành lang không có một ký giả truyền thông nào.

Cô đi theo Đường Diệc Sâm, dọc đường vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai, khách sạn Đế Đô an tĩnh lạ thường.

Phía dưới chính là sảnh khách sạn, vừa ra khỏi thang máy, Nguyễn Hàm mặt dày chủ động kéo áo sơ mi bị ướt của Đường Diệc Sâm, cho dù thế nào, cô nhất định phải lôi kéo anh, không cho phép anh đi.

Muốn xuống địa ngục, mọi người cùng nhau đi!

Đường Diệc Sâm không chút nghĩ ngợi hất tay Nguyễn Hàm, ánh mắt anh hung dữ, khuôn mặt tuấn tú hung tợn trừng mắt nhìn cô chật vật nằm rạp trên đất, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: “Cô đừng có quấn lấy tôi, cút được bao xa thì cút! Cô chờ đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, những gì cô nợ nhất định phải trả!”

“Đường Diệc Sâm, anh khốn kiếp, anh chết không yên lành đâu! Anh cho rằng Thủy Tâm Nhu sẽ tin tưởng anh sao? Ha ha ha.. anh cũng chờ đấy, anh cũng sẽ đau khổ như tôi, đồ tôi không có được anh cũng đừng hòng có.”

Đường Diệc Sâm mím chặt môi mỏng, lắc đầu.

Anh giống như con báo săn giận dữ, “Đối với cô, thậm chí những kẻ âm mưu tính kế tôi, tôi sẽ không tiếp tục dùng lương tâm đối đãi với các người, tôi mẹ nó không buông tha bất cứ ai.”

Nói xong lời nói ngoan tuyệt, Đường Diệc Sâm bước nhanh rời đi. Anh căn bản không lại nhìn Nguyễn Hàm thêm lần nữa, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng không mang theo bất kỳ cảm tình gì.


“Đường Diệc Sâm, tôi tuyệt đối không cho anh và Thủy Tâm Nhu dễ chịu, cho dù tôi chết, tôi cũng muốn anh nhớ rõ tôi.”

Trong nháy mắt, nước mắt lại bao phủ ánh mắt Nguyễn Hàm, thấm ướt vết nước mắt đã khô cạn, cô vẫn nằm úp trên sàn nhà.

Cô cũng chỉ bất quá là yêu anh mà thôi, hơn nữa còn yêu không ít hơn so với Thủy Tâm Nhu.

Cô vẫn luôn rất cố gắng đi tranh hạnh phúc của mình, cô có cái gì không đúng?

Chỉ là Đường Diệc Sâm quá ác, một chút cũng không chia cho cô, cô cũng mẹ nó không cam tâm.

Cho dù so về tướng mạo, dáng người, trí tuệ, năng lực… cô có chỗ nào kém cô ta?

Ánh mắt gian trá dù bị nước mắt làm mơ hồ nhưng tròng mắt vẫn dậy sóng mãnh liệt.

Nguyễn Hàm lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi Đường Thiên Hào, ông lại tắt máy rồi.

“Đáng chết, khốn kiếp, không phải đã nói chuẩn bị tốt mọi thứ rồi sao? Truyền thông đâu? Phóng viên đâu? Cái rắm, cái bóng cũng không thấy! Đường Thiên Hào, Ôn Nghi, còn không biết xấu hổ nói liên minh, ngay cả các người cũng dám lừa tôi!”


Nguyễn Hàm thương tâm gần chết, cười điên cuồng, “Ha ha ha…”

Cô vừa đi vừa cười, lảo đảo rời khỏi khách sạn Đế Đô.

——————–

Về đến nhà, Thủy Tâm Nhu không mở đèn, cô lần mò lên lầu.

Ngay cả quần áo cũng không đổi, cô ngây ngốc, an tĩnh ngồi ôm đầu gối trên ghế sofa, ánh mắt trống rỗng.

Dòng suy nghĩ của cô lộn xộn, dù còn chưa lý giải phương hướng rõ ràng, có thể xác định chính là cô biết rõ quyết định của mình rồi.

Đường Diệc Sâm rời khỏi khách sạn, anh vừa lái xe vừa cầm điện thoại ra xem. Lúc này mới phát hiện di động của anh đã tắt máy rồi.

Khởi động lại máy, không bao lâu, anh nhận được điện thoại của Đoạn Vô Ngân.

“Anh Sâm, anh không sao chứ? Mẹ nó, em bị người mưu hại rồi. Em mới đi toilet, không biết thế nào đột nhiên ngất xỉu, hiện tại em tỉnh rồi, bị người ta ném ra ngoại ô thành phố. Đường Thiên Hào khốn kiếp! Nếu về sau để em gặp lại ông ta, em đánh chết ông ta.”

“Bên chỗ tôi cũng xảy ra chút chuyện, cậu không có việc gì là tốt rồi. Trước gọi người đến đón cậu đi, ngày mai tôi tìm cậu, đêm nay cứ vậy đi, nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừm, chúng ta phải thương lượng kỹ làm thế nào thu dọn mấy tên khốn kiếp kia, con hổ không phát uy thật coi chúng ta là mèo bệnh sao?” Đoạn Vô Ngân hiện tại ôm một bụng lửa, anh chưa từng chật vật như vậy, răng nghiến ken két.

Sắc mặt Đường Diệc Sâm cũng không khá hơn chút nào, gác máy xong liền quăng điện thoại sang ghế lái phụ.

Chân đạp chân ga, xe chạy như bay, dần dần chìm sâu vào trong bóng đêm.

Điện thoại di động của anh bị tắt, Nguyễn Hàm nhất định xem qua điện thoại của anh, đồng thời, anh nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ của Thủy Tâm Nhu.

Nhà bọn họ đen thui, Đường Diệc Sâm lập tức có dự cảm không tốt, mi tâm nhíu chặt.

Đậu xe trong garage nhà, Đường Diệc Sâm cầm áo vest và điện thoại lên vội vàng đi lên lầu.


Mở đèn phòng ngủ, anh nhìn thấy Thủy Tâm Nhu còn chưa ngủ, sững sờ ngồi ôm đầu gối trên ghế sofa. Cô còn mặc cả áo khoác, mang giày, hiển nhiên cô từng đi ra ngoài rồi quay lại.

Nghe được tiếng mở cửa, đèn trong phòng cũng đột nhiên sáng lên, cũng biết là Đường Diệc Sâm quay về rồi, thậm chí cô cũng nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của anh, nhưng Thủy Tâm Nhu vẫn ngồi ngây người như vậy, thờ ơ, không ngước mắt liếc nhìn anh.

Lông mi thật dài cũng không chớp!

Nhìn bộ dáng này của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm hoảng hốt, cũng đau lòng rồi.

“Bà xã… em sao thế?”

Đường Diệc Sâm chậm rãi đi qua, ném áo khoác và điện thoại sang một bên, anh đưa tay sờ khuôn mặt Thủy Tâm Nhu, lại bị cô né tránh.

Cô giống như không muốn anh đụng vào, Đường Diệc Sâm cảm nhận được cô hiện tại đang bài xích anh.

Khẳng định là có chuyện xảy ra rồi, nhất định là do Nguyễn Hàm đáng chết kia làm!

Vô lực nhắm mắt rồi lại mở ra, Đường Diệc Sâm ngồi xổm trước mặt Thủy Tâm Nhu, cảm thấy vô cùng thất bại nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Bà xã, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải Nguyễn Hàm nói gì với em không? Em nghe anh giải thích, anh và cô ta không phải như em nghĩ, đêm nay anh bị cô ta tính kế, cô ta muốn ly gián tình cảm của chúng ta.”

Không cho anh sờ mặt, vậy anh nắm tay cô, bàn tay to của Đường Diệc Sâm nắm lấy tay Thủy Tâm Nhu. Theo phản xạ cô hất ra giống như ghét bỏ.

Cô ngước mắt mờ mịt nhìn anh, giọng nói cực kỳ lạnh, giống như bao bọc một tầng sương lạnh.

“Đường Diệc Sâm, anh hy vọng em nghĩ thế nào về hai người? Chuyện gì xảy ra tự anh không biết sao? Cô ta ly gián tình cảm của chúng ta là chuyện ngày một ngày hai ư? Anh bình thường không nhìn thấy thái độ cô ta với em sao? Mắt anh mù à?” Ha ha… Thủy Tâm Nhu cười giễu một cái, biểu cảm lãnh đạm giống như tro tàn.

Cái mũi cô chua xót, đầu óc lại càng khó chịu.

Anh còn muốn cô thế nào? Cô không nên có cảm xúc sao?

A… Người vợ hiền tuệ lại không thể có cá tính sao?

“Bà xã… đều là lỗi của anh, là anh liên lụy khiến em chịu khổ rồi.”

“Đường Diệc Sâm, nhận lỗi thú vị lắm sao? Em mệt rồi, chúng ta ở riêng đi, hai năm sau chính thức ly hôn. Thời gian 2 năm đủ cho anh và anh trai em chuẩn bị mọi thứ, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.” Thủy Tâm Nhu vẫn mang biểu cảm lãnh đạm, cô nói rất nhẹ, giọng điệu lại nghiêm túc.

“Bà xã.. có thể đừng hơi tý lại nói chuyện ly hôn không? Chúng ta thật phải đi đến bước kia sao? Anh không tin em không yêu anh, chúng ta trở mặt chính là theo ý người khác rồi. Anh sẽ khiến Nguyễn Hàm biến mất, không cho cô ta ảnh hưởng tới chúng ta, chúng ta có thể sống thật tốt. Đêm nay anh bị tính kế, anh dám cam đoan với em, anh và cô ta một chút quan hệ cũng không có.”

Đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh ngắm nhìn Thủy Tâm Nhu, bên trong đôi mắt tràn đầy thâm tình và cầu xin.

Ha ha… Thủy Tâm Nhu lại cười rồi, cánh môi cong lên, cô lộ ra giọng điệu mỉa mai, “Đường Diệc Sâm, cam đoan của anh có ích ư? Anh nói anh và cô ta không có quan hệ? Vậy đêm nay hai người đã làm gì? Anh ở cùng ai?”

“…”

“Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Anh từ khách sạn đi ra, trên đường đi lại an tĩnh như vậy, một chút dị thường cũng không có? Thậm chí ngay cả một ký giả truyền thông cũng không có, anh không hoài nghi sao? Bởi vì em, đêm nay em ra ngoài thay anh chùi đít rồi, thay anh dọn sạch nguy cơ.

Đêm nay em cũng ở khách sạn Đế Đô, em không đi tìm từng phòng một bởi vì em không muốn giống như oán phụ chạy tới bắt gian khiến bản thân ngột ngạt. Anh nói anh và Nguyễn Hàm một chút quan hệ cũng không có, vậy em nhìn thấy gì đây? Mắt em không mù, em thấy rất rõ, là anh hôn cô ta, không có ai ép anh.

Dù lần này anh may mắn thoát được, vậy sau này thì sao? Em mệt rồi, em chỉ muốn yên lặng mà sống thôi, vậy cũng là lỗi sao? Kéo dài như thế, tinh thần em sẽ kiệt quệ, ai tới thương em?”

Cảm xúc Thủy Tâm Nhu rất kích động, gân xanh trên trán cũng nổi lên, tay run rẩy lấy điện thoại ra. Cô mở video clip đưa cho Đường Diệc Sâm xem.

Ánh mắt cô tràn đầy thất vọng, giống như tùy lúc có thể nuốt chửng lấy cô.

“Đường Diệc Sâm, anh còn dám nói anh với cô ta không hề có chút quan hệ gì sao? Anh không biết bản thân mình đang làm gì ư?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.