Ánh mắt u oán bị nước mắt làm mờ trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, Nguyễn Hàm thấy anh muốn rời đi. Dù hơi thở còn chưa bình ổn, cảm xúc phức tạp cũng chưa điều chỉnh lại, cô vẫn đi theo anh ra ngoài.
Cô tốn nhiều tâm tư xử lý anh như vậy, cô sao có thể để vuột mất cơ hội tốt chứ.
Anh đi cô cũng đi, chính là để ký giả truyền thông nhìn thấy bọn họ, coi như Đường Diệc Sâm giải thích thế nào, cô cũng phải diễn tròn vai trước mặt truyền thông.
Nguyễn Hàm theo đuôi Đường Diệc Sâm ra ngoài lập tức choáng váng.
Cô khó có thể tin lau nước mắt lại cẩn thận nghiêng mắt liếc nhìn, trên hành lang không có một ký giả truyền thông nào.
Cô đi theo Đường Diệc Sâm, dọc đường vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai, khách sạn Đế Đô an tĩnh lạ thường.
Phía dưới chính là sảnh khách sạn, vừa ra khỏi thang máy, Nguyễn Hàm mặt dày chủ động kéo áo sơ mi bị ướt của Đường Diệc Sâm, cho dù thế nào, cô nhất định phải lôi kéo anh, không cho phép anh đi.
Muốn xuống địa ngục, mọi người cùng nhau đi!
Đường Diệc Sâm không chút nghĩ ngợi hất tay Nguyễn Hàm, ánh mắt anh hung dữ, khuôn mặt tuấn tú hung tợn trừng mắt nhìn cô chật vật nằm rạp trên đất, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: “Cô đừng có quấn lấy tôi, cút được bao xa thì cút! Cô chờ đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, những gì cô nợ nhất định phải trả!”
“Đường Diệc Sâm, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502856/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.