Chương trước
Chương sau
Thủy Tâm Nhu không nói tiếng nào, biểu cảm rất lãnh đạm, đi thẳng tới trước. Cô cũng không để ý tới Thủy Mộ Hàn.

Khuôn mặt xinh đẹp đen thui, đôi mắt đen mất đi ánh sáng trở nên ảm đạm.


Xem ra là bị thương không nhẹ rồi, dù anh là đàn ông, chuyện tình cảm này anh cũng có thể hiểu được.

Chính là bởi vì quan tâm, trong mắt mới có thể không chứa được một hạt bụi!

Thủy Mộ Hàn nhíu mày liếc nhìn cô, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng không phải không có khả năng khác. Đường Diệc Sâm là một người đàn ông tự chủ rất mạnh, cậu ta sẽ không làm bậy. Giày vò cũng đủ mệt rồi, về nghỉ ngơi cho tốt, chờ cậu ta quay lại, hai đứa cố gắng nói chuyện.”

Thủy Tâm Nhu vẫn giữ im lặng, biểu cảm có chút ngây ngốc, cô leo lên xe Thủy Mộ Hàn.

“Anh đưa em về, đêm nay em để xe ở đây đi, ngày mai lại tới lấy.”

Thủy Tâm Nhu nghe vậy liếc nhìn Thủy Mộ Hàn, “Anh khi nào thì trở nên gà mẹ như vậy? Em không sao, cũng không đến nỗi không chịu nổi đả kích đi làm việc ngốc, anh đưa em đến chỗ xe em là được. Em là người lớn rồi, em biết bản thân đang làm gì, em hiện tại rất tỉnh táo.”

“…”

“Liên quan tới chuyện đêm nay, em không hy vọng ngày mai nhìn thấy bất kỳ một chữ nào.”

Thủy Mộ Hàn khởi động xe, đạp chân ga. Anh khó có thể tin nhìn biểu cảm hờ hững, giọng điệu bình tĩnh của Thủy Tâm Nhu.


Trước đó còn nói dùng một gói thuốc diệt chuột thuốc chết anh, nhất định phải bắt anh đi tìm Đường Diệc Sâm, hiện tại thì sao? Giữa đường lật lọng rồi!

Thủy Mộ Hàn nhướng mày, sắc mặt trầm xuống, ý tứ sâu xa nói: “Anh là anh em, anh nhìn em lớn lên, ở trước mặt anh, em có thể không cần cậy mạnh, lúc nên khóc cứ khóc, muốn mắng người thì mắng, nên quậy thì quậy, em không cần kiềm nén bản thân. Anh không che chở em thì che chở ai chứ?

Phụ nữ các em bình thường đều nói một đằng nghĩ một nẻo, nói mình rất tỉnh táo, ý chính là chưa đủ tỉnh táo, không quan tâm bình thường cũng là bởi vì quá quan tâm. Không yêu bình thường chính là yêu chết đi sống lại. Chuyện anh đã hứa khẳng định làm được, ngày mai tuyệt đối không thấy bất kỳ tin tức gì liên quan tới chuyện tối nay, em yên tâm.”

“Lấy ở đâu nhiều lời nói nhảm thế? Anh còn không lái xe à? Không muốn đi thì tự em đi lấy xe. Thủy Mộ Hàn, không ngờ anh lại là người lề mề vậy.” Thủy Tâm Nhu hơi nghiêm mặt, dù xem ra không hung dữ nhưng cũng rất nghiêm túc.

“Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú!” Thủy Mộ Hàn tức giận gắt một cái, sau đó nhấn chân ga, lái xe ra khỏi bãi xe tầng hầm khách sạn Đế Đô.

“Cảm ơn! Tính khí của em không khống chế được, em biết anh quan tâm em, em thật sự không có việc gì, chỉ là có chút phiền.”


“Hiểu được, may mà đêm nay không phải ba mươi tết bị em đem ra giày vò, cũng may mà hôm nay không phải mùng một bị em mắng!” Thủy Mộ Hàn u oán nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Có chuyện gì thì nói với mọi người, đừng giấu trong lòng khiến bản thân khó chịu. Em không muốn nói với anh thì tìm chị dâu em, phụ nữ nói chuyện với nhau sẽ dễ hơn. Em phải nhớ rõ, dù em gả đi, em còn có nhà mẹ đẻ, em còn có anh bảo vệ.”

“Ừm, biết rồi!” Thủy Tâm Nhu rũ mí mắt, cô không nói gì nữa.

Ánh mắt mờ mịt ngày một tăng!

Ha ha… cô hiện tại giống như oán phụ bắt gian chứ gì?

Cô thật không muốn biến bản thân thành người điên, giày vò bản thân đến mệt mỏi!

———————

Thủy Mộ Hàn đưa Thủy Tâm Nhu đi lấy xe, nhìn biểu cảm mất hồn kia của cô, anh lắc đầu.

Tổn thương này cũng không phải vài ba lời nói của anh là có thể trị được, cởi chuông phải do người buộc chuông, anh lực bất tòng tâm!

Nhưng có thể xác định một điều, Thủy Tâm Nhu sẽ không yếu đuối đến mức làm việc ngốc nghếch, đả kích ồn ào nhất cô cũng vượt qua được, anh tin tưởng cô biết bản thân mình muốn gì.

Thủy Mộ Hàn quay về thôn Hoa Điền, Thủy Tâm Nhu cũng lái xe về nhà, nhưng đêm nay đã định là một đêm khó ngủ!

Đường Diệc Sâm vẫn ngâm mình trong nước lạnh, cũng không biết qua bao lâu, nhiệt độ nước có chút ấm, ý thức của anh cũng khôi phục phần nào, cũng có sức lực rồi, đủ để đối phó Nguyễn Hàm ở bên ngoài.

Lũ người ti tiện đáng chết, vậy mà cùng Đường Thiên Hào thiết kế anh, cho là anh dễ trêu sao, anh khẳng định sẽ thu thập bọn họ.

Đường nét anh tuấn căng cứng, cằm cũng cứng ngắc, đầu lông mày Đường Diệc Sâm toát lên một cỗ khí tức âm u. Đôi mắt thâm trầm lóe sáng, cơ thịt nơi khóe mắt cũng giật mạnh, đường nét khuôn mặt vặn vẹo báo hiệu bão tố đã tới.

Đường Diệc Sâm đứng dậy, anh đi đến bồn rửa tay mở vòi nước, tát nước lạnh lên mặt, cũng đưa tay vuốt nước đọng.

Đến nay, cổ họng anh còn tràn ngập mùi máu tươi, môi đã bị anh cắn nát rồi, lúc anh rửa mặt có chút đau.


Nhưng chuyện này cũng không sánh bằng sự đau lòng của anh!

Cảm thấy tỉnh táo, Đường Diệc Sâm mở cửa phòng tắm ra ngoài, thân thể ướt sũng tạo ra vết nước đọng khắp dọc đường.

Dù là vạt áo hay ống quần đều có nước nhỏ xuống.

Nguyễn Hàm lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, hút thuốc. Cô không chút buồn ngủ, tinh thần vô cùng tỉnh táo.

Cô cho rằng Đường Thiên Hào đã sắp xếp tốt mọi thứ, cô cũng cho rằng Thủy Tâm Nhu sau đó sẽ nháo một trận, cho nên, hiện tại thần sắc cô cực kỳ bình tĩnh, một chút cũng không ý thức được nguy cơ bên ngoài đã bị giải trừ.

Thân hãm trong sương mù, khóe miệng còn nở nụ cười âm u.

Bỗng nhiên sau lưng toát lên một luồng hơi lạnh, theo phản xạ, cô ngoái nhìn lại. Đột nhiên cô nhìn thấy Đường Diệc Sâm đã tỉnh táo từ phòng tắm đi ra, đứng ở sau lưng cô.

Toàn thân anh ướt đẫm, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ lạnh lùng, đen thui!

Đôi mắt mang theo địch ý kia hung ác trừng cô, lúc này, anh hẳn là hận không thể bóp chết cô đi!

Ha ha… Ý cười nơi khóe môi ngày càng sâu, biểu cảm Nguyễn Hàm còn lộ ra chút cười trên nỗi đau của người khác cùng khinh miệt trào phúng.

Dụi tắt đầu thuốc, cô đứng lên, chậm rãi đi về phía Đường Diệc Sâm, ánh mắt gian xảo hào hứng nhìn chằm chằm anh.

Cô không sợ đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của anh, không nhìn thấy hai đốm lửa nhảy nhót trong mắt anh.

Nguyễn Hàm khẽ nghiêng đầu, cười đến quyến rũ, vẻ mặt ngây thơ. Cô vươn tay muốn xoa khuôn mặt tuấn tú lạnh giá của anh.

“Anh rốt cuộc cũng chịu ra rồi?”

Kèm theo giọng điệu khinh miệt, Nguyễn Hàm đưa tay lên, còn chưa sờ được khuôn mặt băng lạnh của Đường Diệc Sâm đã bị anh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay.

“Đừng đụng tôi, cô khiến tôi buồn nôn!” Giọng nói lạnh lẽo cứng rắn rít ra từ kẽ răng, lông mày anh tuấn cũng nhướng cao.

Như muốn bóp nát xương tay Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm không chút lưu tình dùng sức, mắt thấy cô đau đến mặt trắng bệch cũng không chịu buông tay.

“Ha… ha ha ha, Đường Diệc Sâm, anh giận quá xấu hổ rồi à? Tôi buồn nôn? Anh cũng chả cao thượng hơn tôi bao nhiêu đâu, đồ ngụy quân tử! Tôi chính là muốn chia rẽ tình cảm của anh và Thủy Tâm Nhu thì sao, tôi chính là muốn hai người không dễ chịu, tốt nhất là sống không bằng chết, cả một đời đều đau khổ.”

Đường Diệc Sâm còn nắm chặt tay Nguyễn Hàm, dùng lực rất mạnh.

Tay kia anh hung hăng bóp cổ cô, anh nhếch miệng lạnh lùng vô tình và ngoan tuyệt: “Tôi thật mẹ nó muốn bóp chết cô, chưa thấy qua người phụ nữ điên vô sỉ như cô vậy. Tôi không có chút xíu ý tứ nào với cô, ngay cả thương xót cơ bản nhất cũng không có, cô đừng có như người điên quấn lấy tôi. Đường Diệc Sâm tôi mẹ nó không nợ cô bất kỳ thứ gì, tôi chỉ không yêu cô mà thôi.”

“Khốn kiếp! Nguyễn Tinh bị anh và Thủy Tâm Nhu hại chết, cho dù tôi làm quỷ cũng tuyệt đối không buông tha các người.”

Hơi thở Nguyễn Hàm bắt đầu không ổn định, dù giọng nói cô có chút mập mờ, cô vẫn như cũ trừng mắt rống Đường Diệc Sâm.

“Chưa thấy qua người phụ nữ tự phụ, bẩn thỉu như cô. Nguyễn Tinh chết không liên quan gì tới tôi và Thủy Tâm Nhu. Người hại chết cô ta kỳ thật chính là cô. Từ lúc cô đưa chiếc USB kia cho cô ta, cô đã nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng nhất rồi, cô là người thông minh, không có lý nào lại không biết hậu quả. Tôi không tin cô chưa từng nghĩ tới tình huống xấu nhất.

Em cô có đạo nhái tác phẩm của Thủy Tâm Nhu không chính cô biết rõ, là chính cô không ngăn cản em cô, bởi vì cô ngầm đồng ý cho hành vi đáng xấu hổ đó. Người đẩy cô ta vào vực sâu là cô, hủy đi cuộc sống tốt đẹp cũng là cô, đưa đến kết cục ngày hôm nay cũng là cô.

Bởi vì cô tự cho là đúng, lòng đố kỵ của cô mạnh, cô hiếu thắng, ích kỷ, tâm ngoan độc ác! Duy nhất chuyện cô không nghĩ tới là Nguyễn Tinh nhảy lầu, cô không nghĩ tới vì sao em cô lại dùng phương thức này trốn tránh đau khổ, cô căn bản cũng không lựa chọn đi đối mặt?

Đến chết, cô ta cũng không biết bản thân bị chị ruột của mình lợi dụng đúng không?”

Không phải như vậy, không phải như vậy, Nguyễn Hàm trực tiếp lắc đầu phủ nhận lên án của Đường Diệc Sâm.

Anh đây đang ly gián tình cảm của cô và Nguyễn Tinh, cô mới không như thế, cô không muốn Nguyễn Tinh chết.

Hô hấp của Nguyễn Hàm càng lúc càng nhanh, sắc mặt trắng bệch.

Đường Diệc Sâm bỗng buông tay, cô ngã ngồi trên sàn nhà, ánh mắt ngây ngốc, hít thở từng hơi.

Hốc mắt không tự chủ chảy nước.

“Tôi không muốn giết cô, bẩn tay tôi, cô nên sống trên đời để cảm thụ một chút lương tâm tra tấn.” Đường Diệc Sâm khinh bỉ liếc nhìn Nguyễn Hàm, cầm áo vest lên mở cửa ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.