“Tiệc tất niên của Liên Khải tổ chức tại khách sạn Đế Đô, ảnh đi đến đó rồi. Mười phút trước em gọi, điện thoại anh ấy còn reo, sau đó gọi lại thì tắt máy rồi. Sau em gọi cho thư ký Trần Trừng, cô ấy nói ảnh cùng Đường Thiên Hào rời đi, đến giờ vẫn không quay lại.
Gọi cho Đường Diệc Sâm không được, em gọi cho Đoạn Vô Ngân, điện thoại cậu ấy cũng tắt máy. Theo Trần Trừng nói, cậu ấy cũng rời đi, không trở lại bữa tiệc. Còn nữa, em nhận được một đoạn clip do Nguyễn Hàm gửi, em gửi cho anh rồi, anh xem kỹ một chút.”
Thủy Mộ Hàn không tự chủ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh biết rồi, em đến khu vực gần khách sạn Đế Đô chờ anh, trước đừng để người khác trông thấy em.”
“Ừm.. biết rồi, em lập tức qua đó.”
Thủy Tâm Nhu cúp điện thoại, cô vội vàng đổi quần áo sau đó đi ra ngoài.
Cô tuyệt đối không ngốc, đương nhiên thấy trong đó có điều kỳ lạ.
Dù cô xem đoạn clip kia xong thì lửa giận cũng dần dần kéo lên, nhưng cô lại càng cảm thấy nghi ngờ.
Đoạn Vô Ngân ở cùng Đường Diệc Sâm, không có lý do gì bọn họ lại cùng nhau mất tích.
Lấy quan hệ nhạy cảm giữa Đường Diệc Sâm và Đường Thiên Hào, bọn họ cùng nhau rời đi lại càng không có khả năng.
Nếu không phải xảy ra chuyện, Đường Diệc Sâm sẽ không theo Đường Thiên Hào rời đi, trong này nhất định có chuyện xảy ra.
Xử lý không tốt, ngày mai rất có thể sẽ trời rung đất lở.
Thủy Tâm Nhu cảm thấy phức tạp trong lòng, cô lấy lại tinh thần, kiềm nén cảm xúc cuồn cuộn, tự mình đi phá vỡ tình cảnh quỷ dị kia.
—————–
Thủy Mộ Hàn lại không giống vậy, cúp điện thoại xong liền ném sang một bên. Anh vẫn như cũ làm theo ý mình ép sát vào trên người Hoa Thiên Tầm, giống như không tính đi, cũng giống như không hề để tâm tới điện thoại Thủy Tâm Nhu vừa gọi tới kia.
Dám qua loa lấy lệ lừa các cô, muốn chết à?
Hoa Thiên Tầm nhất thời nổi lửa.
“Này, chuyện gấp anh còn không nhanh. Anh đã hứa với Tâm Nhu sẽ giúp em ấy tìm Đường Diệc Sâm.” Hoa Thiên Tầm trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, cô dùng sức đập anh, ra hiệu cho anh đứng dậy.
“Aizz… không muốn đi, anh chỉ muốn tiếp tục chuyện làm chưa xong.” Thủy Mộ Hàn nói xong, dùng ánh mắt lưu manh nhìn Hoa Thiên Tầm, môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, chứa vài tia hứng thú.
Anh bỗng dưng ôm chặt Hoa Thiên Tầm, môi mỏng gợi cảm lại bắt đầu nhẹ mổ cánh môi mê người của cô.
Hoa Thiên Tầm chống hai tay lên ngực anh, muốn kéo ra khoảng cách giữa họ, tức giận nhìn anh chằm chằm, dữ dằn chất vấn: “Anh thật không đi? Vậy anh cút ngay lập tức, về sau không cho phép đụng vào tôi.”
Cô gấp gần chết vậy mà tên khốn Thủy Mộ Hàn này còn ở đây làm phiền, lề mề khiến người lo lắng.
Anh cũng lập tức nắm bắt được từ ngữ quan trọng, “Thiên Tầm, em cho phép anh về sau chạm vào em ư?”
Ặc… cô có nói như vậy sao?
Hoa Thiên Tầm nhíu mày, hàm răng cắn môi dưới, không nói.
“Đêm hôm khuya khoắt còn bắt anh chạy vào trung tâm, lại nói, tìm người cũng không phải chuyện dễ, anh còn phải tìm quan hệ, còn phải đi cầu người, còn …”
“Anh lấy đâu ra nhiều thứ nhảm vậy, anh rốt cuộc có được hay không? Nếu không có năng lực thì nói sớm, tôi đi tìm người khác. Cần tôi cho phép sao, anh bây giờ không phải cũng nằm trên người tôi rồi à? Ngoan, đi nhanh về nhanh, nếu không chút tâm tư trong bụng anh kia một chút cũng không thực hiện được.”
Hoa Thiên Tầm nói xong chủ động hôn Thủy Mộ Hàn một cái, trước cho anh nếm ngon ngọt, thuận tiện rót thuốc mê.
“Anh đến cùng có được không em không biết sao? Con anh đã có hai đứa rồi, anh còn có thể chứng minh cho em xem nha.”
Thủy Mộ Hàn cắn vành tai Hoa Thiên Tầm, thổi hơi, anh vẫn không quên nhấn người một cái.
Dù cô rất tức giận nhưng cũng không thể kéo dài thời gian như thế.
Thủy Mộ Hàn, tên khốn nhà anh! Cô thua rồi, cô không lằng nhằng như anh được.
Đích thật là hoàng đế không vội, gấp chết thái giám, cô lo lắng cho tình huống của Thủy Tâm Nhu.
“Được, anh làm xong việc sẽ đền bù vất vả cho anh.”
“Vợ à, em nói đó nha, không thể nuốt lời.” Thủy Mộ Hàn cười đến âm u, anh hôn mạnh lên môi Hoa Thiên Tầm.
Anh đứng dậy, cầm điện thoại bắt đầu vừa đi vừa gọi điện.
Nghe tiếng bước chân gấp rút xuống lầu còn có tiếng khởi động xe, Hoa Thiên Tầm dở khóc dở cười.
Mẹ nó, cô bị Thủy Mộ Hàn chơi khăm rồi.
Tên khốn này thật sự đáng ghét!
Sửa sang lại quần áo, Hoa Thiên Tầm nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng Thủy Mộ Hàn ở.
Trong thời gian ngắn anh sẽ không về, cô liền ngủ cùng con trai.
———————-
Thủy Tâm Nhu đã sớm chờ ở gần khách sạn Đế Đô rồi, dù cô không tới gần cửa khách sạn, trong mơ hồ, cô vẫn cảm giác được bầu không khí quỷ dị.
Dù cô không gặp trực tiếp cánh truyền thông nhưng vẫn phát hiện tình cảnh náo nhiệt trước cửa khách sạn.
Thủy Tâm Nhu ngồi một hồi lâu, lấy điện thoại ra nhìn.
Tên khốn Thủy Mộ Hàn này thật biết qua loa có lệ, hiện tại mấy giờ rồi, cô còn chưa thấy anh xuất hiện, cũng không gọi điện cho cô.
Nếu anh dám cho cô leo cây, cô khẳng định sẽ giết chết anh, đừng nói tới chuyện anh em.
Hiện tại gấp chết cô rồi, trong lòng cực kỳ lo lắng bất an.
Mặc kệ là Đường Diệc Sâm có tự nguyện hay không, cô dám đoán chắc hiện tại anh đang ở cùng với Nguyễn Hàm, có trời mới biết bọn họ đang làm gì.
Cô không dám nghĩ tới, nhưng đầu óc cô không an tĩnh được, ngồi ở trong xe, cô cũng cắn chặt ngón tay, răng cắm sâu vào trong da thịt.
Thình lình di động Thủy Tâm Nhu vang lên, cô ngẩn ra một chút, lập tức hồi phục tinh thần, nhận máy.
“Anh ở đâu? Em đến rồi.”
“Anh thấy xe em rồi, xuống đi, xe anh dừng ở giao lộ.”
“Ờ… anh, em thấy truyền thông tới khách sạn Đế Đô rồi, Đường Diệc Sâm có thể ở trong đó không?” Thủy Tâm Nhu vừa nói điện thoại vừa cầm túi xách xuống xe, đi theo chỉ dẫn của Thủy Mộ Hàn.
“Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất! Trong thời gian ngắn như vậy, Đường Thiên Hào có thể đem Đường Diệc Sâm đi đâu được? Anh đã tra rồi, đêm nay quả thực có người báo tin cho truyền thông, đồng thời có người muốn làm lớn chuyện này.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đường Diệc Sâm ảnh..”
“Cậu ta là chồng em, em cảm thấy cậu ta sẽ thế nào? Anh chỉ có thể cam đoan giúp em tìm được cậu ta, chuyện khác không cam đoan được. Anh cúp máy đây, em lên xe rồi nói tiếp.”
Nghe vậy, đáy lòng vẫn chưa bình ổn của Thủy Tâm Nhu đột nhiên quặn đau.
Không phải không có khả năng, chỉ là cô không dám nghĩ tới.
Thủy Tâm Nhu cười giễu một cái, chua chát quấy lòng cô đến khó chịu.
Đến bước này, cô cảm thấy mệt mỏi quá.
Yêu một người vốn chính là một chuyện rất đơn giản, nhất định phải làm cho phức tạp như vậy.
Trốn được một lần, vậy sau này thì sao?
Cô không biết, nội tâm cô bắt đầu có chút cảm giác mờ mịt rồi.
————
Thủy Mộ Hàn ra đến trung tâm thì đổi sang một chiếc xe bình thường xong mới gọi điện cho Thủy Tâm Nhu. Bọn họ ngồi trong xe chờ Sở Vân sắp xếp truyền thông xong mới từ cửa hông lái xe vào bãi đậu xe dưới hầm khách sạn Đế Đô.
Ở đó, Thủy Tâm Nhu nhìn thấy xe của Đường Diệc Sâm và Đoạn Vô Ngân.
Phán đoán của bọn họ không sai, Đường Diệc Sâm quả nhiên vẫn ở khách sạn Đế Đô, về phần ở phòng nào, còn phải chờ đi thăm dò.
Xác định bên ngoài khách sạn Đế Đô không có truyền thông, Thủy Mộ Hàn và Thủy Tâm Nhu mới xuất hiện ở sảnh khách sạn.
“Tôi là Thủy Mộ Hàn ở tập đoàn Vạn Huy, người đẹp, có thể cho tôi xem camera giám sát được không? Tôi quen thân với Hoàng tổng của các cô, cô chỉ cần báo tên tôi là anh ấy biết.”
Nếu đã có kế hoạch trước thì nhờ kiểm tra người đặt phòng chắc chắn tra không ra. Ai lại ngốc đến mức dùng tên mình đi đặt phòng, xem camera giám sát là biện pháp tốt nhất, vừa nhìn liền thấy ngay.
“Anh Thủy, xin lỗi, Đế Đô có quy định, nếu không phải cơ quan điều tra quan trọng, chúng tôi không thể tiết lộ camera ra ngoài.”
“Tôi là người tùy tiện sao? Cô có thể gọi điện cho Hoàng tổng hỏi thử, anh ấy còn cần tôi thông báo à.” Thủy Mộ Hàn đột nhiên cất cao giọng.
“Thật ngại quá, mong Thủy tổng đừng làm khó dễ chúng tôi.”
Thủy Tâm Nhu đứng sững người bên cạnh anh thình lình có phản ứng, cô kéo tay Thủy Mộ Hàn.
“Anh, không tra nữa, chúng ta đi thôi.”
Thủy Mộ Hàn nheo mắt, không hiểu nhìn Thủy Tâm Nhu, “Không phải em muốn tìm chồng sao? Đến đây rồi làm gì không tra tiếp?”
“Hiện tại mấy giờ rồi, chuyện nên xảy ra đã xảy ra, anh muốn em đi lên xem bọn họ cùng nhau nằm trên giường sao? Em khó chịu thế nào anh biết không? Em cũng cần tự tôn!”
“…”
“Anh giúp em sắp xếp ổn thỏa phía truyền thông, không truyền đi chuyện đêm nay là được, còn lại tự em xử lý. Cảm ơn anh đã đi một chuyến thật xa, xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi!”
Thủy Mộ Hàn bình tĩnh ngắm nhìn bóng lưng cô đơn của Thủy Tâm Nhu, anh cũng không biết nên nói gì.
Anh mấp máy môi đuổi theo, cùng rời đi với Thủy Tâm Nhu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]