Chương trước
Chương sau
Là Nguyễn Hàm gửi tới, Thủy Tâm Nhu do dự một chút, sau cùng vẫn mở ra xem.

Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không tự chủ trừng lớn, cũng đột nhiên ảm đạm, hàm răng cắn chặt ngón tay.

Đau… nhưng cảm giác của cô đã chết lặng rồi!

Tại sao là như vậy, Đường Diệc Sâm không nghe điện thoại của cô, tắt máy rồi, chẳng lẽ là vì ở cùng Nguyễn Hàm sao?

Anh không ở cùng Đoạn Vô Ngân? Bọn họ đều trùng hợp tắt máy, không liên lạc được.

Đường Diệc Sâm, anh mẹ nó khốn kiếp!

Cô hy vọng anh vẫn không phải luôn gạt cô, anh luôn miệng nói anh không có quan hệ gì với Nguyễn Hàm, nhưng lần nào anh cũng dính líu đến cô ta, muốn cô làm thế nào tin tưởng anh?

Đáng chết, Thủy Tâm Nhu chăm chú nhìn video clip trên màn hình điện thoại, dù chỉ có vài giây, nhưng cô thấy rõ ràng, trong clip là Đường Diệc Sâm và Nguyễn Hàm, anh vậy mà ôm hôn cô ta, là anh hôn, không ai cưỡng ép anh….

Thủy Tâm Nhu đau lòng, khó chịu.

Cái mũi chua xót, hốc mắt cũng phiếm hồng, nước mắt cũng nhanh chóng che kín mắt.

Hàng mi cong chớp chớp, con ngươi không nhúc nhích, hô hấp và suy nghĩ giống như bị rút cạn ngay tức khắc, lồng ngực trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.


Ngón tay không tự chủ siết chặt điện thoại, giống như muốn bóp nát nó.

Thủy Tâm Nhu sững sờ trong chốc lát dần dần hồi phục cảm xúc, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô gọi cho thư ký Đường Diệc Sâm.

“Trần Trừng, chào cô! Tôi muốn hỏi tiệc tất niên đã kết thúc chưa? Đường tổng đã đi về chưa?”

“Chị Đường, chào chị! Tổng giám đốc và tổng giám Đường rời đi rồi, hình như có việc gì, trợ lý Đoạn ra ngoài cũng không quay lại. Tiệc tất niên sắp xong rồi, chị muốn qua sao?” Tổng thư ký Trần Trừng nói đúng sự thật, dù Đường tổng không ở đây, nơi này vẫn có cô và quản lý bộ phận PR phụ trách, không có gì đáng ngại.

“Tôi chỉ lo lắng cho anh ấy nên gọi điện hỏi thăm một chút thôi. Nếu Đường Diệc Sâm quay lại, phiền cô dặn anh ấy đừng uống nhiều.”

“Vâng, tôi sẽ truyền lại cho Đường tổng.”

Thủy Tâm Nhu cúp điện thoại, lo lắng chồng chất, mi tâm cũng nhíu chặt.

Cho dù xuất phát từ khả năng nào, cô cũng muốn tìm được Đường Diệc Sâm, làm rõ mọi chuyện.


Hàm răng cắn cánh môi, Thủy Tâm Nhu gọi điện cho Thủy Mộ Hàn.

—————

Sau khi ăn xong cơm tối, Thủy Mộ Hàn ở nhờ nhà Hoa Thiên Tầm chơi với con trai trong chốc lát, lại tự giác giúp con trai tắm rửa, còn bỏ công dỗ cậu ngủ.

Anh tới thôn Hoa Điền ở vài ngày rồi, dù cũng thành công vào nhà Hoa Thiên Tầm ở nhưng trời vừa tối, cô căn bản không cho anh vào phòng, cô còn ngủ chung với con trai.

Cho nên, đêm nay bất kể thế nào anh cũng phải đột kích.

Thật vất vả dỗ con trai ngủ ở phòng mình, Thủy Mộ Hàn đi sang phòng Hoa Thiên Tầm gõ cửa.

Hoa Thiên Tầm cho là anh ôm con trai lại đây nên đi mở cửa, lúc này mới phát hiện Thủy Mộ Hàn hai tay trống trơn đứng trước cửa phòng. Cô muốn khép cửa lại đã không kịp rồi, anh duỗi chân vào, bàn tay to cũng vịn cửa.

“Duệ Duệ đâu? Đã ngủ chưa? Sao anh không ôm thằng bé lại đây?” Hoa Thiên Tầm tức giận trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn lưu manh xông vào phòng cô, dữ tợn chất vấn.


Quả nhiên xum xoe là có ý đồ, hết lần này tới lần khác tên nhóc thối kia giống như bị anh thu mua, ăn cơm xong liền như cái đuôi đi theo Thủy Mộ Hàn, cô gọi thế nào cũng không trở lại, dỗ dành cũng không được.

“Duệ Duệ ngủ rồi, sẽ không dậy sớm đâu.” Thủy Mộ Hàn khép cửa lại, ánh mắt không an phận di chuyển trên người cô.

Hoa Thiên Tầm bị ánh mắt cực nóng của Thủy Mộ Hàn nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên. Cô theo bản năng né tránh, cảm giác chán ghét sâu sắc, cũng hạ lệnh đuổi khách.

“Ờ… vậy đêm nay anh ngủ với thằng bé đi, ban đêm nó luôn đá chăn, không ở cùng không được. Tôi cũng buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi, anh Thủy, mời về.”

“Anh Thủy?” Thủy Mộ Hàn lẩm bẩm, đầu không tự chủ lắc qua lắc lại, trong lòng đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận vô hình, đôi mắt cũng lấp lóe.

Đáng chết, anh ghét cách cô gọi anh như thế.

Cô còn muốn đuổi anh đi?

Thủy Mộ Hàn âm trầm nhìn Hoa Thiên Tầm, chậm rãi đi tới gần cô.

“Thủy Mộ Hàn, tôi nói rồi, tôi muốn ngủ, anh ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi.” Đôi mắt đẹp có chút bối rối, Hoa Thiên Tầm theo phản xạ lùi lại.

“Thiên Tầm, bé cưng đã qua ba tháng nha, hẳn là có thể…” Ánh mắt sâu bỗng dưng híp lại, không chút che giấu dục vọng bên trong.

“Thủy Mộ Hàn, anh nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi đã không có quan hệ gì với anh rồi, chúng ta đã ly hôn, anh không thể đối với tôi như vậy…”

Hoa Thiên Tầm còn chưa nói xong, Thủy Mộ Hàn đã bước nhanh tới ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt lên giường, cũng ép người xuống.

Động tác của anh rất dịu dàng, anh vẫn lo lắng cho an nguy của bé cưng trong bụng Hoa Thiên Tầm.

“Thiên Tầm… anh nhịn rất khó chịu, chỗ đó.. rất đau!” Thủy Mộ Hàn đáng thương ngắm nhìn Hoa Thiên Tầm, giọng trầm thấp cực kỳ khàn, tràn đầy mê hoặc.

“Không quan hệ với tôi, anh đứng lên cho tôi!” Hoa Thiên Tầm nghiêng đầu, cô không nhìn Thủy Mộ Hàn, hai tay cũng chống trên ngực anh.

Thủy Mộ Hàn thình lình dùng tay ôm mặt cô, bá đạo chiếm lấy cánh môi cô, điên cuồng hôn.

Anh quá muốn cô rồi, nghĩ đến toàn thân thấy đau, chờ không nổi cô đồng ý.

Có trời mới biết, anh ngột ngạt đến mất mạng thế nào.

Súng không bắn đạn, nói không chừng sẽ hư mất.

Hoa Thiên Tầm quơ bàn tay loạn xạ trên người Thủy Mộ Hàn, cô vừa tức vừa bực.

Anh thật sự quá đáng ghét, không chỉ vô sỉ, môi anh còn mang theo lửa nóng như vậy khiến cô rất khó chán ghét.

Đáng chết, anh nhớ hết mọi điểm mẫn cảm trên người cô, nhóm lên một chút lửa, từng dòng điện chạy tán loạn trên người cô.

Hôn đến nóng bỏng, tìm kiếm điên cuồng, Thủy Mộ Hàn cởi áo Hoa Thiên Tầm ra, tối nay anh nhất định phải đoạt được.

Không nghĩ đến, trong thời khắc quan trọng này điện thoại của anh lại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi như đòi mạng, chấp nhất lại kiên trì vang lên, giống như anh không nghe điện thoại của người kia, người kia sẽ gọi đến banh máy.

Hoa Thiên Tầm dùng sức đẩy Thủy Mộ Hàn, ra hiệu cho anh nhanh nghe điện thoại, vừa khéo, cô cũng muốn anh dừng lại hành động lưu manh của mình.

Chuyện tốt bị cắt ngang đột ngột, hơn nữa còn là anh rất vất vả mới thành công, Thủy Mộ Hàn có chút căm tức, anh dời khỏi ngực Hoa Thiên Tầm, với lấy điện thoại ấn nút nghe. Điện thoại vừa kết nối anh liền rống: “Thủy Tâm Nhu, em có biết voi không? Đáng chết, anh rất muốn giết em. Em biết không, em đây là đang phá hư hạnh phúc anh vất vả mới có được.”

Hạnh phúc của cô cũng sắp không có rồi, anh còn mắng cô có biết voi không, còn lâu như vậy mới bắt điện thoại, Thủy Tâm Nhu cũng nổi giận, cô hét trở lại: “Khốn kiếp, em đây lửa đốt đến mông rồi, anh lại không nghe điện thoại, em dự định giết tới thôn Hoa Điền đó.”

Cơn tức của hai anh em này thật lớn, Hoa Thiên Tầm nhíu mày.

Thủy Tâm Nhu lúc này gọi điện cho Thủy Mộ Hàn hẳn là có việc, Hoa Thiên Tầm nhéo Thủy Mộ Hàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc nghe điện thoại.

Biết ý Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn đành phải nghiêm túc nói: “Lửa gì, nghiêm trọng đến mức em muốn thịt anh?”

“Anh lập tức giúp em tìm Đường Diệc Sâm, em đã gửi ảnh cho anh rồi, khung cảnh kia hẳn là một phòng khách sạn sang trọng nào đó. Nói không chừng, ngày mai trời rung đất chuyển. Cho dù lật khắp Hong Kong, đêm nay anh cũng phải giúp em tìm cho ra anh ấy, nếu không… em dùng một gói thuốc diệt chuột thuốc chết anh.”

“Em gái, em thật hung ác! Em thế nào mỗi lần không thấy chồng đều nghĩ đến anh em vậy? Thật không biết có người em gái như em là phúc hay họa? Thủy Tâm Nhu, anh cảm thấy làm anh em với em thật không tốt, anh chẳng được lợi ích gì!”

“Thủy Mộ Hàn, anh ít cùng em mè nheo đi, đừng lề mề nữa, anh có đi hay không?”

Thủy Tâm Nhu đã gấp chết rồi, cô vừa nói điện thoại vừa đi tới đi lui trong phòng ngủ, thỉnh thoảng đôi mắt đẹp liếc nhìn về phía ảnh cưới treo đầu giường.

Cô đã không dám nghĩ tới chuyện có thể xảy ra rồi, có lẽ đã tới không kịp, hết lần này tới lần khác Thủy Mộ Hàn lại dây dưa lề mề khiến cô nổi giận.

Tâm tình Thủy Tâm Nhu càng thêm buồn bực, lý trí cũng rối rắm chi phối suy nghĩ của cô.

Thủy Mộ Hàn bình tĩnh ngắm nhìn Hoa Thiên Tầm, anh đột nhiên không lên tiếng.

Hoa Thiên Tầm vội nhéo anh một cái, cũng giật lấy điện thoại, “Tâm Nhu, em đừng vội, anh em nhất định sẽ tìm Đường Diệc Sâm giúp em. Nếu anh ấy không đi, chị hiện tại liền thịt anh ấy, tìm không thấy Đường Diệc Sâm, anh ấy về sau cũng đừng nghĩ tới nhà chị.”

Cô nhìn chằm chằm anh, hung dữ cảnh cáo.

Cô đều nghe được nội dung cuộc điện thoại giữa Thủy Tâm Nhu và Thủy Mộ Hàn, Thủy Tâm Nhu vẫn luôn đối tốt với cô, Hoa Thiên Tầm nhất định phải giúp cô.

“Chị Hoa, cảm ơn chị!”

“Không cần khách sáo, anh em lập tức đi làm ngay, chi tiết em nói với anh ấy.”

Ánh mắt giảo hoạt lướt qua, khóe miệng Thủy Mộ Hàn lưu manh nhếch lên, anh nhận điện thoại Hoa Thiên Tầm đưa tới, “Đường Diệc Sâm đêm nay đi đâu rồi? Em lúc nào thì không liên lạc được với cậu ấy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.