Chương trước
Chương sau
Cô rất cảnh giác, không lên tiếng, sợ Đường Diệc Sâm sẽ nhận ra giọng cô, không chịu uống nước.

Cô cũng chuẩn bị sẵn rồi, dù Đường Diệc Sâm không chịu uống, cô cũng phải ép anh uống hết.


Cô và Đường Thiên Hào đã tính toán thời gian, thuốc an thần bỏ trong ly rượu của Đường Diệc Sâm cũng không nhiều, nếu bây giờ anh uống nước do cô chuẩn bị, khi thuốc an thần hết hiệu lực, vừa lúc thuốc này phát huy tác dụng, hơn nữa khoảng thời gian đó mới là khó chịu nhất.

Cho dù Đường Diệc Sâm khôi phục ý thức, dù anh có gắng gượng thế nào, anh cũng sẽ không tự chủ được hóa thân thành sói.

Ý thức Đường Diệc Sâm đã mơ màng rồi, ánh mắt cố gắng mở ra một khe nhỏ kia cũng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ. Anh biết trong phòng có một người phụ nữ nhưng anh không nhìn thấy rõ cô là ai.

Nhưng mùi hương trên người cô rất quen thuộc.

Mùi nước hoa tỏa ra từ người cô hẳn là điều chế từ hoa dành dành và hoa thủy tiên ngọt ngào nồng nàn, hòa lẫn với hương thơm nhẹ trong trẻo từ lá hoa mộc lan, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương này.

Giống, vô cùng giống mùi nước hoa mà anh điều phối cho Thủy Tâm Nhu kia.

Nước hoa điều chế tràn ngập hương hoa, hương thơm nồng, dùng hoa đậu chổi vàng tươi cùng hoa kim ngân và hoa lài, mang đầy nét nữ tính…


Đường Diệc Sâm tham lam ngửi mùi hương này, môi mỏng chạm vào mép ly nhưng theo bản năng anh xoay đầu, đẩy cái ly ra.

Anh không muốn uống nước!

Nguyễn Hàm tuyệt đối không ngờ rằng Đường Diệc Sâm mê man lại không nghe lời như vậy, không có chút báo trước, thình lình tay cô trượt đi, cái ly rơi xuống đất vỡ toang.

Liếc nhìn vũng nước đọng cùng mảnh ly vỡ trên đất, Nguyễn Hàm hung tợn trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.

Khốn kiếp, để xem anh nhiều tay thế nào, cô còn thuốc, nhất định không chỉ có một viên.

Đường Diệc Sâm, tôi nhất định bắt anh uống hết!

Nguyễn Hàm tức thở hổn hển, đôi mắt lập lòe lửa giận. Cô muốn lớn tiếng mắng Đường Diệc Sâm nhưng để tránh ảnh hưởng tới kế hoạch đang tiến hành, cô đành phải đè nén lửa giận không cách nào ngăn chặn xuống.

Cô muốn đặt Đường Diệc Sâm nằm xuống, lần nữa đi pha một ly nước khác, không nghĩ tới cô bị anh kéo xuống ôm chặt.


Cô không có nghe lầm giọng anh lẩm bẩm, đã lúc này rồi anh vậy mà vẫn còn nghĩ tới Thủy Tâm Nhu, trong đầu anh chỉ có con tiện nhân kia, “Bà xã… đừng đi, anh rất khó chịu, anh muốn em ở bên…”

Dựa vào cảm giác trong lòng, Đường Diệc Sâm không nhịn được chiếm lấy cánh môi ‘Thủy Tâm Nhu’…

Anh hôn cô rồi, Nguyễn Hàm ngây người.

Nhất thời, lửa giận trong lòng càng cháy càng lớn, không đúng, Đường Diệc Sâm tưởng mình đang hôn cái con tiện nhân Thủy Tâm Nhu kia, anh coi cô thành cô ta!

Con ngươi Nguyễn Hàm thay đổi liên tục, đột nhiên một tia sáng gian manh lóe lên.

Dù thế nào đi nữa, anh coi cô thành cô ta rồi, rất tốt, vậy cô cũng thuận nước đẩy thuyền, tiết kiệm thuốc.

Nguyễn Hàm bỗng dưng chủ động hôn trả, cũng đưa tay kéo quần áo Đường Diệc Sâm.

Không biết thế nào, Đường Diệc Sâm đột nhiên ngừng hôn cô, cũng theo bản năng muốn đẩy cô ra.

Nguyễn Hàm chắc chắn không thuận theo, cô càng dùng sức lôi kéo quần áo anh, nói chính xác thì cúc áo sơ mi trên áo anh không phải được cởi ra mà bị cô giật đứt.

Đường Diệc Sâm, tôi sao lại có thể buông tha cho anh, tôi khiến anh và Thủy Tâm Nhu đau khổ cả một đời!

Mặt mày Nguyễn Hàm càng lúc càng dữ tợn, tràn ngập oán hận không tan.

“Cô là ai?” Đường Diệc Sâm mê man vung tay lung tung, vừa rồi anh bị mùi hương quen thuộc kia mê hoặc. Hiện tại ý thức anh đã trở lại, người phụ nữ nằm sấp trên người anh này khẳng định không phải Thủy Tâm Nhu vợ anh.

Anh là do Đường Thiên Hào đưa tới, chắc chắn ông ta cũng sẽ không đưa Thủy Tâm Nhu tới nơi này, cô ta nhất định không phải cô!

Mới đầu, anh ngửi mùi nước hoa này nên cho rằng cô chính là Thủy Tâm Nhu, ngửi một hồi, dần dần anh phân biệt được.

Mùi hương hoa lài trên người phụ nữ này không phải mùi hương mà anh điều chế cho Thủy Tâm Nhu, nước hoa kia sử dụng hoa lài Ấn Độ.

Chiếc mũi mẫn cảm của anh đã đoán được mùi kia rồi, bởi vì đầu óc anh hỗn độn, cho nên cần một ít thời gian để phân biệt.


Độ tương tự là chín phần mười, có thể nói bọn họ tính toán thật dụng tâm, đáng chết, khốn kiếp!

“Đường Diệc Sâm, đêm nay anh trốn không thoát đâu, tôi sẽ không để cho anh đi, tôi muốn anh và Thủy Tâm Nhu không thể quay về, đều cùng nhau đau khổ đi!”

Nguyễn Hàm rốt cuộc lên tiếng rồi, cô không chỉ cường ngạnh giật áo sơ mi Đường Diệc Sâm ra, tay cô còn sờ tới thắt lưng của anh.

“Là cô! Được lắm, cô cuối cùng cũng tìm bọn họ rồi. Tôi cho rằng cái chết của Nguyễn Tinh sẽ khiến cô thức tỉnh, sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới cô còn tệ hơn trước kia. Đồ điên, tôi sẽ không yêu cô, cô cũng không thể chia rẽ vợ chồng tôi, tôi sẽ không cho các người thực hiện được ý đồ.”

Không phải Thủy Tâm Nhu, tuyệt đối không thể, anh không thể để cho bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh!

Đường Diệc Sâm theo bản năng hất văng bàn tay đang chụp vào thắt lưng anh.

Dựa vào ý chí muốn thủ thân vì Thủy Tâm Nhu, anh dùng hết sức lực đẩy cô ra.

Không đợi Nguyễn Hàm đứng dậy, Đường Diệc Sâm với ý thức mạnh mẽ phải thoát khỏi cô lần mò đi tới phòng tắm, cũng khóa cửa phòng tắm lại.

“Đường Diệc Sâm, anh trốn không thoát đâu, anh đừng lại vùng vẫy vô ích. Anh đi ra cho tôi, mở cửa.”

Nguyễn Hàm vừa gầm thét vừa dùng sức gõ mạnh cửa, tiếng đập cửa quấy đến đầu óc cô thấy khó chịu.

Đường Diệc Sâm cũng không để ý gì tới cô, anh trực tiếp mở vòi sen xối nước lạnh lên đầu, đồng thời mở vòi nước lạnh của bồn tắm.

Anh ngâm cả người cùng quần áo trong bồn tắm.

Dược hiệu này trong thời gian ngắn chắc chắn không tan, anh đành phải dùng phương thức này để ý thức mình thanh tỉnh hơn. Anh không thể làm chuyện có lỗi với Thủy Tâm Nhu, tuyệt đối không thể để cho đám người kia thực hiện được.

Chờ anh ra ngoài, anh nhất định sẽ mạnh mẽ thu dọn bọn họ một lượt!

——————

Mặc cho Nguyễn Hàm ở bên ngoài gõ cửa, đá cửa thế nào, Đường Diệc Sâm ở bên trong vẫn thờ ơ. Anh ngâm mình trong nước lạnh thấu xương, chờ dược hiệu dần dần thối lui.

Đáng chết, muốn trách thì trách phòng tổng thống ở khách sạn năm sao này sử dụng vật liệu quá tốt, Nguyễn Hàm đá lâu như vậy mà cánh cửa vẫn không hề gì.

Giọng cô đã khàn rồi mà Đường Diệc Sâm vẫn không ra tới, cô lại không vào trong được, không làm gì anh được.

Nguyễn Hàm khinh thường nhìn cánh cửa đóng chặt, xoay người tính gọi điện cho Đường Thiên Hào.

Đột nhiên áo vest của Đường Diệc Sâm lóe sáng, cùng lúc đó là tiếng điện thoại của anh reo lên.

Nguyễn Hàm nhìn một chút, là Thủy Tâm Nhu gọi tới, cô không khách khí ấn tắt, sau đó cũng tắt nguồn.

Đôi mắt gian trá bùng cháy mãnh liệt, Nguyễn Hàm cầm một bao cao su mở ra, sau khi ném đồ bên trong vào sọt rác, cô bỏ vỏ bao vào một chiếc túi khác trong áo vest Đường Diệc Sâm.

Làm xong mọi thứ, cô mới gọi điện cho Đường Thiên Hào, đồng thời, cầm máy ảnh HD chuẩn bị trước trong phòng, nhìn vào video quay chiếc giường lớn kia.

Đôi mắt gian xảo lóe sáng, Nguyễn Hàm hạ giọng, bình tĩnh hừ nhẹ: “Kế hoạch thất bại rồi, anh ta trốn vào phòng tắm. Ông lấy video trong đó chỉnh sửa gửi cho tôi, nhanh lên, tôi cần dùng.”

“Được, tôi sẽ sắp xếp cho cô.”

“Còn nữa, gửi video đã qua chỉnh sửa cho giới truyền thông, ngày mai nhất định phải lên đầu đề, muốn viết thế nào thì tùy bọn họ, tốt nhất là khiến Hong Kong dậy sóng. Mặt khác, thông báo cho một nhóm truyền thông đến cửa và sảnh khách sạn chờ.”

Đường Thiên Hào không thắc mắc gì, ông lập tức đi làm.

Ông chỉ phụ trách đưa Đường Diệc Sâm đến phòng tổng thống, làm sao là chuyện của Nguyễn Hàm. Ông tin chắc phụ nữ lúc muốn hung ác nhất định lục thân không nhận.

Chỉ bằng sự quyết liệt của cô, ông tin chắc cô sẽ khiến Đường Diệc Sâm không dễ chịu, dù có chết cô cũng sẽ kéo anh theo.

Loại phụ nữ có chỉ số thông minh cao, độc ác này thật sự rất đáng sợ!

Nguyễn Hàm lúc này mới cúp điện thoại, rút một điếu thuốc ra, đầu kia Đường Thiên Hào đã gửi qua cho cô video clip đã qua chỉnh sửa.

Cô mở ra nhìn một chút, nụ cười âm u bên môi càng sâu thêm.

Kỹ thuật xử lý này không tệ, tốt hơn cả tưởng tượng của cô, góc độ rất tốt, hình ảnh cũng đủ rõ ràng.

Khóe miệng chứa nụ cười âm hiểm, Nguyễn Hàm gửi clip này cho Thủy Tâm Nhu.

Cô tin chắc dù có là người phụ nữ biết kiềm chế thế nào, dù có lý trí bao nhiêu thì nhìn thấy chồng mình và người phụ nữ khác hôn nhau, còn làm chuyện bản thân không nghĩ tới, ai còn có thể tỉnh táo được.

Thủy Tâm Nhu, cô nhìn đi, đủ khiến cô khó chịu!

Đường Diệc Sâm không chịu ra, Nguyễn Hàm cũng từ bỏ, cô ngồi trên ghế sofa hút thuốc, biểu cảm có chút lơ lửng.

Tới mức độ này, cô không nghĩ tới chuyện quay đầu, cô không còn gì cả, nội tâm cô chỉ có oán và hận.

————–

Đường Diệc Sâm vậy mà cúp điện thoại của cô. Lúc Thủy Tâm Nhu gọi lại, điện thoại của anh còn tắt máy.

Cô nhíu chặt mày, sau đó lại gọi cho Đoạn Vô Ngân.

Không nghĩ tới, điện thoại của Đoạn Vô Ngân cũng tắt máy.

Trong lòng Thủy Tâm Nhu xuất hiện một dấu hỏi lớn, trong đầu hiện lên chút hoài nghi.

Cô cắn ngón tay, tâm tình nóng nảy. Điện thoại di động của cô vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.