Chương trước
Chương sau
Ăn xong tiệc tất niên, ngày mai Liên Khải chính thức vào kỳ nghỉ đông. Đường Diệc Sâm đã lên kế hoạch đi Thụy Sĩ cùng Thủy Tâm Nhu để hưởng tuần trăng mật lần nữa.

Kỳ thật, anh đã đặt mua trước máy bay tư nhân, hơn nữa cũng nghiệm thu giao hàng rồi, cũng đã sắp xếp xong tổ lái và nhân viên hàng không, chẳng qua là anh muốn tạo bất ngờ cho cô.


Bởi vì Jack phải lên máy bay nên không tham gia tiệc tất niên, buổi chiều liền bay về Los Angeles, vợ con anh ở bên kia, anh về ở cùng họ.

Quản lý Liên Khải theo anh bận rộn phấn đấu một năm, mà trong năm vất vả này, Đường Diệc Sâm cũng rất xúc động. Anh ở trên tiệc tất niên tất nhiên sẽ không bạc đãi quản lý cấp cao Liên Khải.

Mỗi người không chỉ có tiền thưởng cuối năm, trên tiệc cũng có hoạt động rút thăm khiến mọi người phấn khởi, ai cũng có phần.

Có thêm 6 giải mới, tiền mặt cũng tăng, không khí buổi tiệc cùng bầu không khí trúng thưởng liên tiếp tăng nhiệt.

Trong phòng tiệc tràn ngập tiếng cười cùng trầm trồ, hoàn toàn không biết kế hoạch quỷ dị gợn sóng khắp nơi.

Nguyễn Hàm đã sớm lên phòng tổng thống đặt trước đó, cô cố ý xức nước hoa do phòng thí nghiệm Liên Khải điều phối ra.

Mùi hoa dành dành xen lẫn hoa thủy tiên ngọt ngào, hương thơm tự nhiên nồng nàn đầy nữ tính, mùi hoa mộc lan ôn hòa tựa như ánh nắng chiều ấm áp…..

Coi như không hoàn toàn giống mùi nước hoa kia của Thủy Tâm Nhu nhưng mùi thơm này cũng tuyệt đối có chín phần giống, Đường Diệc Sâm, tôi xem anh làm thế nào phân biệt được tôi có phải Thủy Tâm Nhu không?


“Ha ha ha…” Tiếng cười cuồng vọng vang lên, Nguyễn Hàm bắt đầu mơ tới thành quả đêm nay.

Xem ngày mai Đường Diệc Sâm làm thế nào đối mặt với Thủy Tâm Nhu, cô chính là muốn bọn họ đau khổ cả đời.

Để duy trì mùi nước hoa tương tự, dù đầu còn đau, tinh thần cũng không tốt nhưng Nguyễn Hàm kiên trì không hút thuốc. Cô chỉ hung hăng cắn đầu ngón tay mình mỗi lúc muốn ngủ thiếp đi.

Cô không thể để bản thân làm hỏng chuyện lớn, cô nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi Đường Thiên Hào đem Đường Diệc Sâm vào đây.

Cô đã bỏ đồ tốt vào trong ly rồi, cũng dùng nước hòa tan, chờ Đường Diệc Sâm chậm rãi hưởng thụ.

Không màu không mùi… long trời lở đất…

Qua đêm nay, mọi chuyện đều sẽ trở thành kết cục đã định!

——————–

Nhìn mọi người chơi đến vui vẻ, khóe miệng Đường Diệc Sâm cũng nở ý cười.

Thời gian khai tiệc sắp đến, khâu rút thưởng cũng tạm kết thúc, sau khi anh lên sân khấu phát biểu, tiệc tất niên của Liên Khải chính thức bắt đầu.


Không lâu sau, Đường Thiên Hào tay trái cầm một ly rượu đỏ, tay phải cầm một bình đầy rượu đỏ đi về phía Đoạn Vô Ngân đang ngồi cạnh Đường Diệc Sâm.

“Năm nay, người bán mạng cực khổ nhất ở Liên Khải phải nhắc tới trợ lý Đoạn rồi, nào, tôi mời cậu một ly. Có thể nói như vậy a, không có trợ lý Đoạn thì không có Liên Khải phồn vinh hưng thịnh, ly này cậu nhất định phải uống, đêm nay mọi người đều vui vẻ, đừng làm mất hứng.”

Đoạn Vô Ngân khẽ nhếch mắt nhìn Đường Thiên Hào, khuôn mặt lạnh tanh của anh không chút ấm áp

Nhưng theo lễ nghi, hơn nữa lại có mấy vị quản lý khác ở đây, anh cầm ly đứng lên khách sáo với Đường Thiên Hào.

“Tổng giám Đường nói quá lời rồi, tôi không dám nhận. Liên Khải phồn vinh hưng thịnh toàn bộ đều là công lao của chủ tịch Đường, tôi chỉ là chân chạy việc cho anh ấy mà thôi.”

“Sao lại thế, công lao này khẳng định có một phần của trợ lý Đoạn, cậu tận tâm tận lực tôi nhìn thấy được. Diệc Sâm, con nói phải không?”

Đường Diệc Sâm thâm trầm híp mắt lại, anh nhìn chằm chằm Đường Thiên Hào, môi mỏng gợi cảm cong lên, lộ ra biểu cảm mỉa mai.

Anh không nói, ánh mắt lạnh buốt cảnh cáo Đường Thiên Hào chớ làm loạn.

“Trợ lý Đoạn, chúc mừng năm mới nha, chúc cậu sớm có bạn gái, cạn một ly, không quá đáng chứ. Diệc Sâm, con cũng đừng kiềm chế cậu ấy, cho dù đêm nay có uống say, chú phụ trách cho người đưa cậu ấy về. Cuối năm rồi, không uống không được đâu? Người ở đây có ai lại không uống rượu, không lẽ để mấy quản lý cấp cao Liên Khải uống nước ép táo sao? Người ta sẽ nói Liên Khải chúng ta keo kiệt đó.”

Đoạn Vô Ngân mấp máy môi, ánh mắt đen di chuyển, anh chủ động cạn ly với Đường Thiên Hào.

Ngay tại lúc anh muốn đứng lên, thình lình bình rượu đỏ ở bên tay trái Đường Thiên Hào toàn bộ đều đổ lên người anh.

Âu phục của anh cho đến đũng quần đều bị ướt.

Không nói đến hành động này của Đường Thiên Hào có phải cố ý hay không, Đoạn Vô Ngân không vui nhíu mày nhìn vũng nước đỏ đọng lại kia.

Thấy thế, Đường Diệc Sâm nhíu chặt mày.

“Ôi…. Sao tôi lại không cẩn thận thế này, kính có ly rượu cũng khiến trợ lý Đoạn thành bộ dạng này, ngại quá, tôi thành tâm thành ý xin lỗi.” Nói xong, Đường Thiên Hào đặt ly rượu còn sót chút rượu xuống, rút mấy tờ giấy ra lau quần cho Đoạn Vô Ngân.

Theo phản xạ, Đoạn Vô Ngân nắm lấy tay cầm khăn giấy của Đường Thiên Hào, anh không cho ông đụng vào anh, đồng thời dùng lực nắm chặt cổ tay ông.


“Trợ lý Đoạn, tôi thích uống rượu, muốn uống thêm vài ly rượu đỏ thượng hạng. Âu phục này của cậu chắc rất đắt, tôi đền cho cậu một bộ, tôi tuyệt sẽ không thoái thác trách nhiệm.”

Ánh mắt gian xảo nhìn Đoạn Vô Ngân, Đường Thiên Hào vẫn như cũ nở nụ cười xin lỗi.

Nhiều người nhìn về phía bọn họ như vậy, Đoạn Vô Ngân quăng cho ông ánh mắt cảnh cáo, ngay sau đó buông lỏng tay ra.

“Không cần, tôi vào toilet một chuyến!” Sắc mặt hơi nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, dù không tính là hung dữ, nhưng lại khiến Đường Thiên Hào ngậm miệng, anh vượt qua ông đi thẳng.

Đường Diệc Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Thiên Hào, “Chú hai, cẩn thận một chút, rượu đỏ mặc dù không tệ nhưng đừng uống nhiều, lỡ như tổn hại đến sức khỏe thì không tốt rồi.”

“Diệc Sâm nói đúng, chú sẽ uống ít, hơn nữa sẽ cẩn thận. Chú cũng sợ giống ba con bị đột quỵ như vậy, lúc muốn làm gì cũng không làm được.”

Đường Diệc Sâm không tự chủ nhếch miệng, Đường Thiên Hào cũng thức thời cầm bình rượu và ly rời đi.

————————

Toilet nam không một ai, im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Đoạn Vô Ngân một mình đứng trước gương cầm khăn lau vết rượu trên âu phục.

Anh hoàn toàn không biết vào lúc anh vừa mới vào toilet nam, cửa ra vào đã bị người ta treo bảng ngừng sử dụng, hơn nữa, bên dưới bồn rửa tay, ở một góc hẻo lánh không dễ chú ý có đốt hương không màu không mùi.

Anh càng không biết hiệu lực an thần của hương kia mạnh thế nào, mới một lúc anh đã nhắm mắt gục vào toilet….

Đoạn Vô Ngân đi toilet cũng lâu rồi, Đường Diệc Sâm không thấy anh quay lại, đang muốn gọi điện cho anh thì điện thoại của anh nhận được một tin nhắn từ Đoạn Vô Ngân.

Anh nói anh đi đổi bộ quần áo, sẽ trở lại sau.

Trong đầu có chút hoài nghi, Đường Diệc Sâm vẫn quyết định gọi cho Đoạn Vô Ngân để kiểm tra, đúng lúc Đường Thiên Hào dẫn theo mấy vị quản lý cấp cao Liên Khải tới mời rượu anh.

Đường Diệc Sâm bất đắc dĩ đành bỏ lại điện thoại vào túi, anh đứng lên muốn rót cho mình ly rượu, Đường Thiên Hào đã giúp anh rót đầy.

Đường Diệc Sâm nhìn thấy trên tay ông lại có thêm bình rượu đỏ.

Lại muốn diễn trò cũ sao?

Đường Diệc Sâm dùng ánh mắt u ám nhìn Đường Thiên Hào, ông lại cười với anh, giống như nói: Chú hai sẽ không hại con!

Đường Diệc Sâm mới để Đường Thiên Hào rót đầy ly, cạn ly với mấy vị quản lý cấp cao, uống cạn rượu trong ly.

“Diệc Sâm, con cũng uống ít chút, lát nữa chú bảo bọn họ đừng đến đây mời rượu con, cuối năm vẫn nên về nhà với vợ.” Nói xong, Đường Thiên Hào vỗ vỗ vai anh.

“Cảm ơn chú hai quan tâm…” Con ngươi Đường Diệc Sâm bỗng co rụt lại, anh vịn bàn dùng sức lắc đầu.

Giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, anh sờ túi muốn lấy điện thoại, lại bị Đường Thiên Hào nắm lấy tay.

“Đường Thiên Hào, ông…” Đường Diệc Sâm không chỉ choáng đầu mà thân thể nặng nề, mí mắt cũng tự giác khép lại. Anh muốn cố gắng mở ra, liên tiếp lắc đầu.

“Diệc Sâm, con uống nhiều rồi, chú dẫn con ra ngoài hóng gió.” Nói xong, Đường Thiên Hào đỡ Đường Diệc Sâm, bọn họ cùng nhau rời khỏi sảnh tiệc.

Bởi vì quan hệ bọn họ là chú cháu, người ở chỗ này cũng không nghĩ tới chuyện gì xấu, bọn họ càng không ý thức được trong này có chút quỷ dị.

Dù Đường Diệc Sâm vẫn luôn cắn chặt môi mình để dùng đau đớn giữ cho bản thân tỉnh táo một chút, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tươi nhưng anh không phản kháng được Đường Thiên Hào, tùy ý ông dẫn anh đến phòng khách sạn.

“Giao nó cho cô đó, đừng để chúng tôi thất vọng nha.”

“Đương nhiên, tôi sẽ không để cho mỡ đến miệng lại bay mất, tôi đã chuẩn bị kỹ mọi thứ rồi.”

Nguyễn Hàm cầm lấy ly nước đã chuẩn bị từ trước giơ lên với Đường Thiên Hào, ý cười âm u bên môi càng sâu.

“Rất tốt, tôi chờ tin tốt của cô.” Lạnh lùng liếc nhìn Đường Diệc Sâm nằm trên giường không ngừng lắc đầu, Đường Thiên Hào rời khỏi phòng tổng thống.

Ông chuẩn bị xong hết rồi, trong thời gian ngắn khẳng định không có người tìm được nơi này, dù Thủy Mộ Hàn ra tay cũng phải tốn chút thời gian.

Nguyễn Hàm cầm ly nước đi đến chỗ Đường Diệc Sâm. Cô đỡ anh dậy, đưa miệng ly vào trong miệng anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.