Bà đã lường trước được Nguyễn Hàm nhất định sẽ đến tìm mình, Ôn Nghi nghe điện thoại, mừng thầm trong lòng, hai mắt sáng long lanh.
“Được, cảm ơn lời mời của cô Nguyễn, chúng ta cứ gặp nhau ở club lần trước đi.”
“Được, tôi sẽ đến đó.”
Ôn Nghi cúp điện thoại xong, cười nham hiểm.
Cùng là phụ nữ, bà hiểu rất rõ tâm tư Nguyễn Hàm, đồng thời, bà cũng nhìn ra được sự bốc đồng của Nguyễn Hàm nhất định có thể giúp được bà.
Ôn Nghi đi vào club kia, sau khi kiểm tra thông tin cá nhân, bà bước nhanh vào sảnh liền thấy Nguyễn Hàm ngồi ở đó.
Bà chậm rãi đi tới chỗ Nguyễn Hàm, “Cô Nguyễn thật đúng giờ ghê, xin lỗi, tôi tới trễ.”
Ôn Nghi kéo ghế ra ngồi đối diện với Nguyễn Hàm, cũng gọi một ly latte.
Nguyễn Hàm nhìn ra được nụ cười giả tạo của bà nhưng cô cũng biết đây không phải thời điểm giả vờ thanh cao, đối phó Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu quan trọng hơn.
Cái chết của Nguyễn Tinh do bọn họ gây ra, cô nhất định phải bắt họ trả giá.
“Ngại quá, bà đâu có trễ, là tôi tới sớm.” Đôi mắt giảo hoạt liếc nhìn Ôn Nghi, Nguyễn Hàm lại khuấy cà phê trong ly.
Ly cà phê này của cô không thêm đường cũng không thêm sữa, đen đặc. Cô muốn để cảm giác đắng chát này nhắc nhở cô tuyệt đối không thể mềm lòng.
Nỗi khổ hiện tại của cô cũng giống như cảm giác mà ly cà phê này mang lại, thậm chí còn là nỗi khổ khó nói nên lời.
Trước khi chết Nguyễn Tinh còn bảo cô sống thật tốt, em ấy chết rồi, lại còn trẻ như vậy, nếu như không phải do Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu, em ấy còn có tiền đồ tốt đẹp, là bọn họ hại chết em ấy, người đáng chết là bọn họ mới đúng.
Ôn Nghi cười cười, sự u ám bên môi dần sâu sắc, đôi mắt chớp sáng thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyễn Hàm, bà vô cùng lưu tâm đến nét mặt và thần thái của Nguyễn Hàm.
Bà thích sự thâm trầm và độc ác tuyệt tình của cô, phụ nữ thông minh lại có tâm cơ như vậy, nếu không lợi dụng thì quá lãng phí.
“Cô Nguyễn chắc không đơn giản là mời tôi ra uống cà phê chứ, tôi nhớ Đường Diệc Sâm có thông báo, bây giờ cô không còn là Phó tổng của Liên Khải nữa, không biết cô tìm tôi muốn nói chuyện gì? Tôi có khả năng giúp được cô hay không? Về chuyện thời gian trước, tôi cảm thấy buồn trong lòng, chuyện của em gái cô mong cô Nguyễn nén đau thương.”
Để đặc biệt phối hợp với Nguyễn Hàm, hôm nay Ôn Nghi mặc một chiếc váy dài màu đen, ngay cả trang điểm cũng cực kỳ nhạt.
“Bà Ôn có lòng rồi, vòng hoa bà gửi tới tôi đã thấy. Trải qua toàn bộ bi thương này, bây giờ tôi mới hiểu ai tốt với mình. Xin lỗi, trước kia đắc tội nhiều, là tôi không biết nhìn người.”
“Cô Nguyễn, cô quá lời rồi, cô có thể hiểu là tốt rồi. Mọi người đều là phụ nữ số khổ, những gì cô gặp phải tôi rất hiểu, cũng cực kỳ đau lòng. Cũng không cần nói lời khách sáo nữa, chúng ta vẫn nên cố gắng sống thật tốt, như vậy mới không phụ lòng người đã mất.” Nói xong, Ôn Nghi nắm lấy tay Nguyễn Hàm vỗ vỗ.
Trong lúc vô tình ánh mắt giảo hoạt của hai người nhìn nhau, Nguyễn Hàm không rút tay về, cô tiếp nhận ý tốt của Ôn Nghi.
“…”
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, lời của người xưa quả là đúng.
Tuy tận đáy lòng Nguyễn Hàm vẫn khinh thường sự giả tạo của Ôn Nghi, nhưng đến nước này, cô cũng chẳng thanh cao hơn bao nhiêu, cô nhất định phải có được sự trợ giúp của bà.
Hai người trò chuyện rất hợp nhau, hơn một tiếng đồng hồ sau mới rời đi, ánh mắt hai người đều tăm tối, đôi mắt to đầy sự gian trá.
—————
“Ôn Nghi, chúng ta có thể tin Nguyễn Hàm kia không? Em không sợ cô ta bán rẻ chúng ta sao?” Lúc Ôn Nghi gọi điện thoại cho Đường Thiên Hào nói chuyện hợp tác với Nguyễn Hàm, theo phản xạ, ông nghi ngờ.
Phải biết, trước kia Nguyễn Hàm một lòng hướng về Đường Diệc Sâm, sao cô ta lại thành tâm giúp bọn họ.
“Anh đừng quên, em gái cô ta do ai hại chết, sao cô ta không mang thù. Tuy giờ cô ta đang ở Hong Kong, nhưng hiện tại cô ta xem như không còn gì, sao cô ta lại không hận. Tuy cô ta không làm Đường Diệc Sâm động lòng, nhưng cô ta nhất định sẽ tìm cách diệt Thủy Tâm Nhu, lần này chắc chắn có trò hay. Anh cứ làm theo lời em là được, chuyện khác để Nguyễn Hàm lo liệu.”
Do dự một hồi, Đường Thiên Hào vẫn thỏa hiệp. Ông dựa theo lời Ôn Nghi ra tay trong bữa tiệc tất niên của quản lý cấp cao sắp tới.
Người đầu tiên bọn họ muốn đẩy ra là Đoạn Vô Ngân, chắc chắn không thể để anh ở bên cạnh Đường Diệc Sâm.
———–
Bị mẹ bảo nhanh chóng sinh con cho Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu lúc đầu còn xoắn xuýt, tới giờ lại lưỡng lự.
Kỳ thật cũng không phải cô không thích có con, cô cũng cảm thấy bé cưng rất đáng yêu, mũm mĩm hồng hồng. Bình thường lúc đi dạo phố thấy người ta đẩy xe em bé, cô cũng ngứa ngáy trong lòng.
Đường Diệc Sâm đẹp trai như vậy, dáng dấp cô cũng không tệ, nếu là con của bọn họ nhất định sẽ làm người ta yêu thích, hơn nữa sẽ rất đáng yêu, bé trai hay bé gái đều đẹp, cô dám khẳng định.
Nếu muốn sinh, đợi bà dì đợt này của cô đi là có thể chuẩn bị rồi.
Tắm nhanh xong, Thủy Tâm Như nằm trên giường lật qua lật lại, miệng cắn cắn tay, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại.
Bây giờ cô và Đường Diệc Sâm đã làm hòa, cũng sống rất ngọt ngào, không biết sau này sẽ thế nào.
Thình lình, chiếc giường lớn lõm xuống, Đường Diệc Sâm tắm xong mặc một chiếc áo choàng trắng từ sau lưng ôm cả người cô vào lòng.
Anh cắn vào vành tai mẫn cảm của cô, hỏi bằng giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Bà xã, em chưa ngủ hả, đang suy nghĩ gì đấy? Anh đoán chút nha, em đang nhớ anh phải không, chắc chắn là chuyện liên quan đến anh.”
Hóa ra Đường Diệc Sâm biết đọc tâm trí, vậy mà anh cũng nhìn thấu được cô.
Thủy Tâm Nhu liếc mắt, cô không lên tiếng đáp lại, chỉ rụt vai lại.
Vành tai kia mang theo một dòng điện, cảm giác tê dại vọt khắp toàn thân làm trái tim cô ngứa ngáy.
Nếu không phải cô đang tới tháng, chắc hẳn Đường Diệc Sâm sẽ đưa cô lên thẳng giường, anh đâu rảnh mà có thời gian ôm cô nói chuyện.
“Đừng quậy nữa, em chuẩn bị đi ngủ rồi.” Cái ông quỷ này cứ làm theo ý mình, cô rụt bả vai lại cũng không ngăn được hành động của anh, anh còn cố sức thò tay lần vào trong.
Lại còn xoa xoa nắn nắn…
Một bàn tay gian xảo khác lại lặng lẽ xoa lên mặt trong của chiếc đùi trắng ngần…
“Aiz.. Đường Diệc Sâm, em nói anh rồi, anh có nghe không vậy? Aiz…”
Cái mông của cô đã chạm phải dục vọng của anh rồi, Thủy Tâm Nhu không dám lộn xộn
“Lời của bà xã đại nhân phải nghe chứ, nhưng mà, không phải em chưa ngủ sao? Bà xã, đã bốn ngày rồi, khó chịu lắm nha, anh muốn rồi, sắp không nhịn được, phải làm sao bây giờ?” Giọng Đường Diệc Sâm cũng ngột ngạt như bị khàn, hơi thở nóng của anh phà thẳng vào sau tai cô.
Không chỉ anh khó chịu, cô cũng đang khó chịu theo đây, hơi thở Thủy Tâm Nhu cũng bắt đầu của chút bất ổn.
“Đường Diệc Sâm, anh cứ việc châm lửa, giờ em không giúp anh dập lửa được đâu, anh tự mình coi mà làm. Mới bốn ngày đã không chịu được rồi, lỡ như em mang thai, người ta nói ba tháng đầu không được, bảy tháng sau cũng không xong, sau khi sinh con xong em còn phải ở cữ điều dưỡng, tính đi tính lại cũng hơn nửa năm, vậy có phải anh sẽ ra ngoài tìm phụ nữ khác giải quyết, rồi tiện tay bao nuôi không?
Người ta nói, cửa sinh là cửa tử. Khốn kiếp, cút, tốt nhất là em không nên sinh con thì hơn! Dù có sinh thì anh cũng sẽ ghét em như hoa cúc vàng, vậy tới lúc đó không phải em phải lau nước mắt sống sao!” Nói xong, Thủy Tâm Nhu cong môi lên, ánh mắt u oán.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm trở nên nghiêm túc, anh ôm chặt Thủy Tâm Nhu hơn, “Bà xã, em nói gì kỳ vậy? Không được thì cứ phải ra tìm phụ nữ khác sao? Anh tùy tiện như vậy hồi nào, lúc trước không ở cùng em không phải anh vẫn sống qua 27 năm à. Kỳ thật, em có thể làm thay, như giờ là được.”
Đôi mắt Đường Diệc Sâm lưu manh lóe lên, giọng nói rất là ám muội, anh nắm lấy tay Thủy Tâm Nhu kéo xuống dưới.
“Cảm nhận được phải không, nó chỉ hướng về em thôi, nó chỉ cần em thương thôi!”
“…” Thủy Tâm Nhu hừ lạnh một tiếng, cô hất cằm lên, giả ngốc không thèm để ý đến Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, anh sắp xếp ổn rồi, chờ tiệc tất niên xong, Liên Khải chính thức vào kỳ nghỉ đông, anh với em đi Thụy Sĩ trượt tuyết, được không? Kỳ nghỉ của anh đều dành cho em, chúng ta lại đi hưởng tuần trăng mật.” Anh tính toán kỹ rồi, đi hưởng tuần trăng mật, tiện thể gieo hạt giống luôn.
“…”
“Nếu em mang thai rồi, anh vui còn không hết, làm gì có tâm tư làm chuyện khác. Em không cần lo, anh chắc chắn không làm loạn đâu. Anh sẽ dành thời gian ở bên cạnh em, chăm sóc em, tự tay chuẩn bị nhiều đồ tốt cho con, sắp xếp phòng cho con… Con sinh ra rồi, bà xã cứ việc lo đẹp như hoa, ông xã sẽ chăm con…”
Hàng mi dài của Thủy Tâm Nhu run run, trong đầu có chút nghi ngờ, đàn ông toàn nói lời dễ nghe, ai biết có lật lọng hay không.
“…”
Đôi mắt giảo hoạt của Đường Diệc Sâm sáng lấp lánh, “Bà xã, không phải em không tự tin đó chứ? Em sợ bản thân mình không quyến rũ, sợ thua những phụ nữ khác? Em khống chế không được anh? Em…”
“Đường Diệc Sâm, anh làm gì nói nhảm nhiều vậy, ai nói em không quản được người đàn ông của mình.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu đẩy Đường Diệc Sâm ra, cô ngồi lên người anh, cũng lùi xuống cuối mền, xốc áo choàng tắm của anh lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]