Chương trước
Chương sau
“Đúng nha, Nhu Nhu, con cũng không còn nhỏ nữa, nên sinh một đứa với Đường Diệc Sâm rồi, tính ra hai đứa kết hôn cũng bốn năm rồi, nên sinh con thôi. Mẹ hiện tại yên tâm anh con rồi, ngược lại mẹ vẫn luôn lo lắng cho con. Vẫn nên sinh đứa nhỏ đi cho an toàn, Đường Diệc Sâm cũng không dám ở bên ngoài làm loạn.”

Qua Nhã rất tán thành lời Thủy Mộ Hàn, bà tiếp lời phụ họa.


Thủy Tâm Nhu xoắn xuýt nhíu mày, mấp máy môi nói: “Ồ… Qua hết năm rồi nói, con đang cân nhắc.”

“Con đừng ghét mẹ dài dòng, có đứa nhỏ tình cảm hai đứa sẽ ổn định rất nhiều, mẹ thấy Đường Diệc Sâm cũng không phải người không biết quan tâm gia đình. Phải thường xuyên đề phòng người thứ ba, địa vị gia đình phải vững chắc, hiểu không?

Tình cảm nhiều năm giữa mẹ và cha con còn không phải nhờ hai đứa giúp bóp nát cái thói đào hoa kia của ổng sao, chỉ bằng vào một mình mẹ có thể thay ổng cản nhiều như vậy ư?

Cho dù đàn ông có tâm tư kia hay không thì luôn có một ít phụ nữ không biết tốt xấu tự mình dâng tới cửa, nếu bị bọn họ gây sóng gió dẫn tới mâu thuẫn, lúc này đứa con ra đời là hữu hiệu nhất, lúc cần thiết thật có thể hóa giải nguy cơ.

Mẹ là người từng trải, sẽ không dạy sai con. Mẹ đương nhiên hy vọng hai đứa vui vẻ. Nhu Nhu, suy nghĩ cho kỹ, nếu con yêu Đường Diệc Sâm thì sinh đứa nhỏ đi, có con không nhất định là chuyện xấu.”

“Thủy Tâm Nhu, em nhìn anh đi sẽ rõ, tự mình tạo nghiệt, hiện tại phải đi sửa. Người ta không nhất định sẽ cho anh sắc mặt tốt nhưng chỉ cần có con cái ở đó, cô ấy không dám không để ý tới anh.”

Thủy Mộ Hàn hiện tại cảm thấy có chút may mắn, may mà anh gieo xuống một hạt giống, nếu không bây giờ muốn cứu vãn cũng khó khăn.


Nếu không có con cái ràng buộc, nói không chừng Hoa Thiên Tầm trong lúc tuyệt vọng nhất sẽ xoay người ở cùng một người đàn ông khác tốt hơn.

Ngẫm nghĩ lại anh liền thấy hoảng, may mà đám sương mù trước mắt bọn họ tan đi, trời quang mây tạnh là chuyện sớm hay muộn.

Cách mạng của anh mới bắt đầu, anh đã quyết định sẽ đánh lâu dài, còn phải mặt dày vô sỉ.

Đôi mắt đẹp lướt qua chút phức tạp, khóe miệng Thủy Tâm Nhu không tự chủ run rẩy một chút, “Ha ha ha… Con sẽ nghiêm túc suy nghĩ, mẹ và anh không cần lo lắng, sang năm hẳn là sẽ sinh.”

“Còn phải đợi sang năm à, năm nay là được rồi, rèn sắt khi còn nóng, hiểu không?”

Mẹ vậy mà không cảm thấy ngại khi nói như vậy, anh cả còn ở đây, Thủy Tâm Nhu đưa tay vịn trán, xấu hổ…

Nếu Đường Diệc Sâm biết mẹ vợ dạy cô như thế này, anh chẳng phải vui muốn chết ư.

“Ha ha… mẹ, chuyện này nói có liền có sao? Dễ làm như vậy à? Con thấy việc này không thể gấp.”

“Chỉ cần sức khỏe hai người không có gì, một lần không được thì thêm hai ba lần…”


Sắc mặt Thủy Tâm Nhu lập tức trầm xuống, khuôn mặt xinh đẹp xìu đi vài phần, “Con giúp anh mang đồ xuống dưới. Mẹ, con nhớ rồi.” Cô giống như chạy trốn, nhanh chóng đem đồ xuống lầu.

Hoàng đế không vội, thái giám lại gấp!

Sinh con chỉ là việc nhỏ, bây giờ đã thành đại sự, trưởng bối các bà còn gấp hơn vợ chồng bọn họ, Thủy Tâm Nhu nhíu mày.

—————–

Hoa Thiên Tầm cho là mình nói đã đủ rõ, Thủy Mộ Hàn sẽ không lại tới quấy rầy cô.

Không nghĩ tới lúc cô đang nấu cơm, thình lình một giọng nói hết sức quen thuộc, giọng trẻ con cô ngày đêm mong nhớ vang lên trong nhà cô ở thôn Hoa Điền.

Suy nghĩ của cô ngay lập tức quay lại quãng thời gian trước kia.. Nơi này vĩnh viễn chứa đựng thời gian vui vẻ nhất của cô và con trai.

“Mẹ…” Một tiếng hô lớn, Thủy Thịnh Duệ vừa xuống xe liền vô cùng vui vẻ chạy vào trong nhà, vừa thấy Hoa Thiên Tầm ngây người, vóc dáng chưa đủ cao của cậu ôm chặt chân cô, chớp mắt nhìn cô.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ, Duệ Duệ rốt cuộc có thể ở cùng mẹ rồi, cũng không phải xa mẹ nữa.”

Hoa Thiên Tầm ngồi xổm xuống ôm con trai, cô vẫn không rõ tình hình, Thủy Mộ Hàn đã tùy tiện đem hành lý và đồ vào rồi.

Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, Hoa Thiên Tầm trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, “Anh đây là làm gì vậy? Cầm nhiều đồ như vậy tới nhà tôi làm gì?”

Anh dẫn theo con trai muốn tới ở nhà cô sao?

Cô thấp thoáng nghĩ đến ý tứ của Thủy Mộ Hàn, đôi mắt đẹp có chút tức giận.

Ngại con trai còn ở đây, Hoa Thiên Tầm nhịn xuống.

“Em không chịu dọn về ở với anh, vậy không thể làm gì khác hơn là anh dẫn theo con đến ở cùng em. Hôm nay chỉ mang mấy món này đến trước, dù sao ban ngày anh cũng về trung tâm làm, Duệ Duệ cũng phải đến đó học, thiếu thứ gì thì có thể mua dần về, không vội.”

Gần quan được ban lộc, Thủy Mộ Hàn giang tay ra giống như chuyện đương nhiên.


“Anh… Duệ Duệ, con lên lầu xem phòng con đi, tự mình mang đồ chơi lên, có được hay không? Đêm nay mẹ nấu đồ ngon cho Duệ Duệ nha.” Hoa Thiên Tầm cắn cắn cánh môi, cố nhịn lửa giận đang bộc phát. Cô nở nụ cười nhạt để giảm bớt biểu tình hung dữ của mình, nhẹ nhàng nói với Thủy Thịnh Duệ.

Coi như có muốn cãi nhau, cô cũng phải để con trai đi chỗ khác, loại chuyện này không thể cho con trai trông thấy, ảnh hưởng không tốt.

Đôi mắt nhỏ lóe sáng nhìn sang Thủy Mộ Hàn và Hoa Thiên Tầm, Thủy Thịnh Duệ ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ được, đêm nay mẹ nhất định phải làm nhiều món ngon cho Duệ Duệ ăn nha, nhanh lên đó, bụng đói rồi.”

Thủy Thịnh Duệ cầm lấy đồ chơi của mình lên lầu trước. Cậu len lén ngoái nhìn Thủy Mộ Hàn, làm dấu ‘ok’.

Ba nói rồi, bọn họ nhất định phải ở lại thôn Hoa Điền bảo vệ mẹ và em, cho nên cậu và ba đánh chết cũng không đi, nhất định phải để cho mẹ chịu cùng bọn họ cùng nhau về cái nhà lớn xinh đẹp kia.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Hoa Thiên Tầm rốt cuộc cũng bão nổi: “Thủy Mộ Hàn, tôi và anh không có quan hệ gì, anh danh bất chính, ngôn bất thuận vào nhà tôi ở, anh không thấy xấu hổ sao? Anh cút cho tôi, nhớ xách theo đồ của anh cút ra ngoài.”

“Vợ à, đừng giận, kiềm chế một chút, lỡ như ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng không tốt đâu. Nếu em cảm thấy chúng ta hiện tại danh bất chính, ngôn bất thuận, vậy thì sáng mai chúng ta liền đi làm thủ tục phục hôn đi, như vậy không ai dám nói chúng ta ở chung không hợp lẽ.”

Càng nói càng tào lao, Hoa Thiên Tầm chẳng những không hết giận, trái lại còn giận hơn, “Ai muốn ở cùng anh? Khốn kiếp! Đừng tưởng anh dẫn theo Duệ Duệ tới tôi sẽ cho anh ở lại, đó là chuyện không thể nào, hôn tôi cũng sẽ không đi phục. Nếu anh vì đứa nhỏ trong bụng thì cút được bao xa thì cút cho tôi.”

Hoa Thiên Tầm cầm hành lý của Thủy Mộ Hàn lên, đang muốn ném ra ngoài, Thủy Thịnh Duệ lại không biết từ lúc nào đứng trên cầu thang, ngây thơ hỏi: “Mẹ, mẹ muốn giúp ba sắp xếp hành lý sao? Không cần phiền mẹ, để ba tự làm đi. Ba, con rất quen thuộc chỗ này, con dẫn ba lên lầu xem phòng nha.”

Nói xong, Thủy Thịnh Duệ đã huy động chân ngắn đi qua kéo Thủy Mộ Hàn.

Nghe xem, thế cục thay đổi nhanh như vậy, Hoa Thiên Tầm dở khóc dở cười, nhấc hành lý lên lại không dám ném ra bên ngoài trước mặt con.

Con trai con thật không có tiền đồ, con cũng cùng mẹ con trình diễn vô gian đạo, từ lúc nào mà con bị tên khốn này thu mua rồi?

“Vợ à, việc chân tay nặng nhọc như thu dọn đồ đạc này vẫn nên để anh và Duệ Duệ làm đi, không phiền em.” Nói xong, Thủy Mộ Hàn cầm hành lý, bên môi nở nụ cười thật sâu.

Thủy Tâm Nhu, xem đi, em không sinh con mới là đần, tác dụng lớn cỡ nào!

Anh em là người hiểu rõ nhất, đây là một tấm bài bất bại!

Một tiếng vợ hai tiếng vợ, gọi cái rắm, khốn kiếp, quen anh sao?

Hoa Thiên Tầm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, cô ở trong lòng thầm chửi anh.

Thủy Mộ Hàn không để ý, anh nắm tay Thủy Thịnh Duệ dẫn đường, mang đồ anh lên lầu, chính thức xâm lấn địa bàn Hoa Thiên Tầm.

Nhìn một lớn một nhỏ lên lầu, Hoa Thiên Tầm thật muốn xé nát khuôn mặt đáng ghét kia của Thủy Mộ Hàn.

Anh chờ xem, tôi muốn giết anh, thức thời thì tự giác mà rời đi.

—————-

Lo liệu xong hậu sự cho Nguyễn Tinh, lại an ủi cảm xúc của cha mẹ, nhìn tình hình của bọn họ chuyển biến tốt, Nguyễn Hàm mới đưa cha mẹ lên máy bay về New York, Mỹ.

Thù này cô nhất định phải báo, cô nhất định phải ở lại Hong Kong, tuyệt đối không cho Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu dễ chịu.

Cảnh Nguyễn Tinh nhảy lầu, còn có bãi máu không tan kia, đôi mắt chết cũng không nhắm, những lời đồn đại đả kích… vẫn lẩn quẩn trong đầu Nguyễn Hàm, chiếm giữ linh hồn cô.

Từ khi em gái ra đi, mỗi lúc trời tối cô đều mất ngủ, cô chỉ có thể uống thuốc mới có thể nghỉ ngơi.

Nhưng oán cùng hận trong nội tâm cô rốt cuộc ngày một lớn dần.

Cô đã không phải phó tổng giám đốc Liên Khải, ở Hong Kong chỉ sợ cũng không ai dám mời cô, Đường Diệc Sâm khẳng định cũng có trăm phương ngàn kế đề phòng cô.

Một mình cô khẳng định không làm được chuyện lớn, cô nhất định phải tìm người cùng chí hướng để liên thủ.

Trang điểm lại cho khuôn mặt tái nhợt để cho bản thân nhìn qua vẫn xinh đẹp, Nguyễn Hàm cầm điện thoại lên gọi tới sốđiện thoại Ôn Nghi lưu lại cho cô trước đó.

“Bà Ôn, có rảnh không? Tôi mời bà uống cà phê.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.