“Đúng nha, Nhu Nhu, con cũng không còn nhỏ nữa, nên sinh một đứa với Đường Diệc Sâm rồi, tính ra hai đứa kết hôn cũng bốn năm rồi, nên sinh con thôi. Mẹ hiện tại yên tâm anh con rồi, ngược lại mẹ vẫn luôn lo lắng cho con. Vẫn nên sinh đứa nhỏ đi cho an toàn, Đường Diệc Sâm cũng không dám ở bên ngoài làm loạn.”
Qua Nhã rất tán thành lời Thủy Mộ Hàn, bà tiếp lời phụ họa.
Thủy Tâm Nhu xoắn xuýt nhíu mày, mấp máy môi nói: “Ồ… Qua hết năm rồi nói, con đang cân nhắc.”
“Con đừng ghét mẹ dài dòng, có đứa nhỏ tình cảm hai đứa sẽ ổn định rất nhiều, mẹ thấy Đường Diệc Sâm cũng không phải người không biết quan tâm gia đình. Phải thường xuyên đề phòng người thứ ba, địa vị gia đình phải vững chắc, hiểu không?
Tình cảm nhiều năm giữa mẹ và cha con còn không phải nhờ hai đứa giúp bóp nát cái thói đào hoa kia của ổng sao, chỉ bằng vào một mình mẹ có thể thay ổng cản nhiều như vậy ư?
Cho dù đàn ông có tâm tư kia hay không thì luôn có một ít phụ nữ không biết tốt xấu tự mình dâng tới cửa, nếu bị bọn họ gây sóng gió dẫn tới mâu thuẫn, lúc này đứa con ra đời là hữu hiệu nhất, lúc cần thiết thật có thể hóa giải nguy cơ.
Mẹ là người từng trải, sẽ không dạy sai con. Mẹ đương nhiên hy vọng hai đứa vui vẻ. Nhu Nhu, suy nghĩ cho kỹ, nếu con yêu Đường Diệc Sâm thì sinh đứa nhỏ đi, có con không nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502848/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.