Chương trước
Chương sau
Phí Lạc mặc áo choàng tắm, đảo mắt nhìn căn phòng bừa bộn.

Đáng chết, tối hôm qua chắc chắn anh điên rồi, nếu không Chu Mạt sao lại xuất hiện trong phòng anh, lại còn xảy ra loại chuyện đó.


Trên sàn nhà gần ghế sofa có mấy cái vỏ chai rượu, rượU này quả nhiên không thể uống nhiều, nếu không thực sẽ xảy ra chuyện.

Phí Lạc Cầm hộp thuốc lá trên bàn trà, tùy ý ngậm điếu thuốc trong miệng, lấy bật lửa trên ghế sofa. Anh nhíu mày, đường nét khuôn mặt cứng ngắc, cơ thịt nơi khóe mắt giật giật.

Tiếng nước chảy truyền ra trong phòng tắm khiến tâm tình anh ngột ngạt. Vừa tỉnh dậy, anh mẹ nó thật khó chịu, anh hiện tại có xúc động muốn đánh người.

Lúc nằm thấy mộng đẹp, cả thể xác và tinh thần đều vui vẻ, hiện tại, aizz… quả thực là rơi thẳng từ thiên đường xuống.

Anh không tức giận mới lạ, nhưng anh hiện tại phải tỉnh táo một chút.

Cửa phòng tắm thình lình mở ra, Chu Mạt mặc lại bộ quần áo nhăn nheo tối qua bước ra.

Mẹ nó, hai chân cô cực kỳ đau, trên người toàn dấu hôn, có thể thấy tên khốn đang hút thuốc lúc này tối qua ra sức thế nào, cô căn bản không nhớ nỗi bọn họ làm mấy lần.

Tóm lại chính là tình trạng kiệt sức, giống như chết qua một lần.


Chu Mạt mang giày, cầm túi xách lên, không chào hỏi Phí Lạc liền muốn rời đi.

Cô bị anh gọi lại, đôi mắt lóe sáng như lửa hung tợn trừng mắt nhìn cô.

“Này, tối qua tôi không có làm bất kỳ biện pháp gì, cô nhớ…”

“Yên tâm, không cần anh nhắc, tôi căn bản không muốn có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, cũng không muốn có quan hệ gì với anh. Tạm biệt, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại!”

Giọng nói không chút nhiệt độ cất cao, một tiếng ầm, Chu Mạt đóng cửa lại, ngẩng cao cằm, cố nhịn cảm giác khó chịu kia xuống, kiêu ngạo bước đi.

Giống như tối hôm qua mọi chuyện chỉ là bản nhạc đệm không quá quan trọng mà thôi, không ảnh hưởng chút nào tới cuộc sống thường ngày của cô.

Theo tiếng đóng cửa điếc tai vang lên, Phí Lạc nhíu mày, anh đá chai rượu dưới chân.

Mẹ nó, tâm tình anh vô cùng bực bội đây.

Người phụ nữ trời đánh, đều là cô hại anh không còn sạch sẽ nữa.

Tiện tay dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, Phí Lạc đứng dậy đi vào phòng tắm, anh nhất định phải rửa sạch vết tích cô lưu lại.


Thay quần áo xong, thoáng dọn dẹp căn phòng một chút, Phí Lạc trả phòng rời khỏi khách sạn. Anh tới thương mại điện tử Hoàn Vũ gặp cha anh.

—————–

Thủy Mộ Hàn gọi điện thoại cho Hoa Thiên Tầm nhưng không ai bắt máy, sợ cô có việc, anh tự mình đến tiệm hoa một chuyến.

Nào biết tiệm hoa đã đóng cửa, cũng dán giấy cần chuyển nhượng.

“Thiên Tầm, em định làm gì vậy?” Ngay cả tiệm hoa mà cô cũng không muốn tiếp tục kinh doanh nữa ư? Tại sao vậy?

Thủy Mộ Hàn lo lắng nhíu mày, ngay sau đó, anh gọi điện cho Ỷ Kình Thiên.

“Vợ tôi có ở nhà anh không?” Điện thoại vừa thông anh lập tức hỏi.

“Cô ấy đi rồi. Cô ấy nói không cần lo lắng, cô ấy sẽ không làm việc ngốc, sẽ chăm sóc tốt bản thân.”

“Anh không biết cô ấy là phụ nữ có thai sao? Cô ấy một mình rời đi có bao nhiêu nguy hiểm chứ, lời cô ấy nói có thể tin sao? Có thể để cô ấy tùy ý làm loạn sao? Ỷ Kình Thiên, tôi cho anh biết, nếu người phụ nữ và con tôi có việc gì, tôi khẳng định không buông tha cho anh.”

Thủy Mộ Hàn tức hổn hển chất vấn Ỷ Kình Thiên, cũng lạnh lùng cảnh cáo anh.

Không thấy Hoa Thiên Tầm, anh lo lắng muốn chết, anh ta lại còn có thể kể lại nhẹ nhàng như vậy, khốn kiếp!

Thủy Mộ Hàn chuyển hướng xe, không đi tới khu nhà Ỷ Kình Thiên nữa, mà dựa vào cảm giác, anh lái xe ra vùng ngoại ô.

“Cô ấy nói muốn đến nơi cô ấy muốn đi, không muốn có người quấy rầy, muốn có thời gian thanh tĩnh.”

Thủy Mộ Hàn không khách khí cảnh cáo mình, Ỷ Kình Thiên không tức giận, lại còn cười.

Bọn họ rõ ràng yêu nhau, rõ ràng quan tâm đối phương, chỉ là trong lòng có nút thắt chưa cởi bỏ được.

Nhìn Thủy Mộ Hàn khẩn trương như vậy, anh không giấu diếm chuyện Hoa Thiên Tầm, chỉ là khóe môi anh chua xót cong lên.

Có trời mới biết làm người tốt sẽ đau lòng như vậy!


“Tôi sẽ không cảm ơn anh, nếu tôi tìm không thấy cô ấy, tôi nhất định tìm anh tính sổ.”

Ỷ Kình Thiên không lên tiếng, anh trực tiếp cúp điện thoại. Thủy Mộ Hàn chỉ hù anh mà thôi, anh nhất định có thể tìm được Hoa Thiên Tầm.

Không ngoài dự đoán, cô quay trở về thôn Hoa Điền.

Ánh mắt ảm đạm tràn đầy cảm giác mất mát, Ỷ Kình Thiên đi ra sân thượng bình tĩnh ngắm nhìn sân bay nơi xa.

A… Máy bay mới là người phụ nữ của anh!

Anh thuộc về trời xanh mây trắng, anh vẫn hướng tới cảm giác tự do bay lượn.

Thủy Mộ Hàn dựa theo cảm giác đi đến thôn Hoa Điền, vừa xuống xe anh liền nhanh chân nhấn chuông cửa.

“Thiên Tầm, anh biết em ở trong đó, mở cửa đi.”

Nghe thấy giọng Thủy Mộ Hàn, Hoa Thiên Tầm ngẩn người một hồi, nhíu mày.

Do dự một chút, cô cũng sợ Thủy Mộ Hàn đập hư cửa, đành đứng dậy đi mở cửa.

“Anh tới làm gì?” Giọng nói mềm nhẹ nhạt như nước giống như bọn họ không có quan hệ gì, Hoa Thiên Tầm đứng ở mép cửa khép hờ, không có ý mời Thủy Mộ Hàn vào nhà.

Mà anh không mời tự kính, tùy tiện đi vào nhà cô, nhìn khắp bốn phía.

Nhà hai lầu cùng cái sân nhỏ, ban công độc lập, có chút cũ, dọn dẹp rất sạch sẽ, nhà cửa ở thôn chính là như vậy, kém xa nhà lớn biệt thự ở trung tâm thành phố.

“Em làm gì không nói một tiếng đã trở về đây vậy? Sao phải sang nhượng tiệm hoa? Em cứ như vậy không nói một tiếng chạy mất, anh sẽ không lo lắng sao? Duệ Duệ sẽ không nhớ mẹ ư?” Thủy Mộ Hàn vừa hỏi ánh mắt lại rơi trên chiếc bụng hơi nhô lên của cô.

Anh vốn rất tức giận, nhưng anh phải nén lửa giận xuống.

“Nơi này là nhà tôi, tôi không về thì đi đâu? Huống chi bạn bè tôi đều ở đây, tôi vốn nên ở lại đây. Tôi mệt rồi, không muốn kinh doanh nữa, trồng hoa thích hợp với tôi hơn.” Hoa Thiên Tầm nói xong, rũ mí mắt xuống, di di mũi chân.

“Thân thể em bây giờ thích hợp trồng hoa sao?”

“Lúc tôi mang thai Duệ Duệ không phải cũng sống bằng nghề này ư, không làm chẳng lẽ chờ đói chết?”

Người phụ nữ này bướng bỉnh không phải dạng thường, Thủy Mộ Hàn sắp bị cô làm tức chết rồi.

“Lúc trước em mang thai Duệ Duệ là bởi vì anh không biết mới để mẹ con em chịu khổ, em bây giờ có thể không làm gì, yên tâm dưỡng thai là được. Thiên Tầm, chuyển về ở cùng anh và Duệ Duệ đi, con nhất định sẽ rất vui. Bụng em sắp lộ ra rồi, chúng ta làm thủ tục phục hôn đi, để anh chăm sóc mẹ con em. Hơn nữa, con không thể không có cha, Duệ Duệ cũng không thể không có mẹ.”

“Tôi nói rồi, con tôi không có quan hệ gì với anh.”

Nghe vậy, Thủy Mộ Hàn kích động, giọng nói anh cũng cao hơn, “Em nói thêm một câu con không có quan hệ gì với anh xem, anh lập tức khiêng em trở về, không cho em ở lại thôn Hoa Điền. Lời trước kia anh nói ở bệnh viện là nói nhảm, anh làm sao lại không cần con chứ. Em tức lâu như vậy cũng nên tiêu bớt, nếu không sẽ không tốt cho sự phát triển của con.”

“Anh nói có lý rồi, còn dám lớn tiếng với tôi à? Tôi không quay về, ngoại trừ thôn Hoa Điền, tôi không đi đâu hết. Anh giành được quyền giám hộ Duệ Duệ, hôn cũng là tự anh muốn ly, dựa vào cái gì bây giờ bắt tôi nguôi giận tôi phải nguôi giận, vô sỉ khốn kiếp!”

Hoa Thiên Tầm tức giận trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, anh lớn tiếng với cô, cô lớn tiếng đáp trả lại anh.

Hừ… đây là thái độ cúi đầu cầu người sao?

“Anh làm gì lớn tiếng với em, em nói con không có quan hệ gì với anh, anh buồn nên nhất thời lỡ miệng. Anh biết trước kia là anh trách sai em, cũng là anh khốn kiếp, anh hiện tại nhận lỗi rồi, nể mặt bọn nhỏ, em có phải nên cho anh một cơ hội để biểu hiện không? Có em, nhà chúng ta mới hoàn chỉnh được, anh và bọn nhỏ đều cần em.”

Thủy Mộ Hàn lập tức hạ giọng, không dám lớn tiếng, còn nói rất nhẹ nhàng.

Tự gây nghiệt, là anh đáng đời nha!

“Tôi không muốn quay về thành phố, tôi thích nơi này, có anh chăm sóc Duệ Duệ tôi cũng yên tâm rồi. Tôi ở đây rất tốt, hơn nữa, Doãn Hạo sẽ chăm sóc tôi.”

“Hoa Thiên Tầm…”

“Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ, lúc anh đi đóng cửa giúp tôi.” Hoa Thiên Tầm nói xong thì lên lầu, vào phòng ngủ đóng cửa lại, không để ý tới Thủy Mộ Hàn.

——————-

“Mộ Hàn, con và Duệ Duệ thật muốn dọn đến thôn Hoa Điền ở sao? Thiên Tầm nó không chịu quay lại hả?” Qua Nhã vừa giúp Duệ Duệ dọn đồ vừa hỏi Thủy Mộ Hàn.

“Thân thể cô ấy hiện tại nặng nề, con không yên lòng để cô ấy ở bên đó, lỡ như có chuyện gì cũng không biết. Cô ấy không chịu quay lại vậy thì không thể làm gì khác hơn là con và Duệ Duệ cùng qua đó.”

“Cũng tốt, có đàn ông bên cạnh đỡ đần vẫn tốt hơn.” Qua Nhã cũng đồng ý.

“Anh, những đồ này anh mang cho chị Hoa đi, rất nhanh là có thể dùng rồi.” Cũng không biết dây thần kinh nào bị lỗi, Thủy Tâm Nhu không có việc gì làm nhàm chán đến cửa hàng đồ con nít dạo, cũng mua rất nhiều thứ.

“Mang theo mấy hộp sữa bột cho người có thai và thuốc bổ là được, những cái xe cho trẻ chưa cần thì cứ để ở nhà, chị dâu em bụng mới nhô lên có một chút à. Tâm Nhu, dù sao bây giờ em cũng không có chuyện gì làm, em có thể sinh một đứa cho Đường Diệc Sâm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.