Bọn họ không phân biệt được ai là ai, bất kể là nhìn sang hướng nào, vô số bóng người nhập nhoạng trước mắt, lắc đầu thế nào cũng không mất đi.
Trên sàn nhà ngổn ngang lộn xộn mấy chai rượu, có rượu vang, whisky, nước uống cũng có… nhưng toàn bộ đều là chai không.
Chu Mạt và Phí Lạc ngồi sát nhau trên sàn nhà, lưng tựa vào ghế sofa, thậm chí thân hình hai người còn dính vào nhau, chống đỡ trọng lượng cơ thể cho nhau.
“Thất tình rồi phải làm sao bây giờ, em muốn có một đáp án, bất an trong lòng nhiều đến không thể đếm, đừng cười em quá bi quan…”
Chu Mạt dựa người lên người Phí Lạc, cô nhắm mắt hát, hai tay ôm lấy cổ anh cười ngây ngô.
“Đồ điên, cô hát dở quá tôi muốn ói luôn nè. Không được, đừng có ôm cổ tôi, tôi không thoải mái.”
Phí Lạc càng nói như vậy, Chu Mạt lại càng ghé sát bên tai anh hát.
Tên khốn, anh là ai chứ, chị đây hát đụng chạm gì đến anh, không muốn nghe thì bịt tai lại.
Ca hát là tự do của cô, tên khốn Ỷ Kình Thiên kia chưa từng khích lệ cô hát nghe thật hay, còn nói nếu cá vàng nghe cô hát là chết trắng mắt ra rồi.
“Thôi, đừng tạo tạp âm nữa, tôi muốn đi vệ sinh, xuỵt xuỵt…” Phí Lạc dùng sức đẩy tay Chu Mạt ra muốn đứng lên.
Chu Mạt không vui nhìn anh chằm chằm, cô dùng sức kéo một cái, túm ngược anh lại.
“Chị đây cũng muốn đi vệ sinh, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502846/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.