Chương trước
Chương sau
“Gen, anh hiểu không?” Đường Diệc Sâm khinh thường nhìn Phí Lạc, anh chọn gây chiến, khinh thường từ tận đáy lòng.

Anh và Thủy Tâm Nhu là vợ chồng, bọn họ thích làm gì thì làm, ghét thể loại thứ ba chen vào quấy phá, đê tiện!


Ngay sau đó, anh liền trả lại dĩa bò bít tết chưa thèm đụng đến cho Phí Lạc, bên môi còn nở nụ cười đầy tà mị.

Chỉ có kẻ không biết tự lượng sức mình mới dám gây chiến với anh, anh cho sẽ anh ta biết thế nào là nước chảy hoa rơi.

Đường Diệc Sâm đúng thật là muốn ăn đòn, thật sự nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Phí Lạc rất muốn độc cho anh câm điếc luôn, nếu không thì cắt đầu lưỡi của anh, xem xem anh còn ngông cuồng tới mức nào!

Ánh mắt giằng co như sương tuyết rét lạnh, trong nháy mắt lửa đạn bắn tung tóe khắp nơi, Thủy Tâm Như cực kỳ bất lực chống tay lên trán.

Đường Diệc Sâm thật ngông cuồng tự đại còn vô sỉ, ai muốn sinh con với anh chứ, không biết xấu hổ gặp ai cũng nói, cô thật sự muốn bịt miệng anh lại.

Hừ… Hóa ra coi cô là heo mẹ à?

“Đường Diệc Sâm, anh phụ trách thanh toán, vậy đi…” Nói xong, Thủy Tâm Nhu không vui vẻ gì nhét hóa đơn cho anh, cũng muốn đẩy anh đi ngay lập tức.

“Tuân lệnh bà xã, ông xã đương nhiên sẽ chạy việc vặt. Sai là thương, mắng là yêu, hiểu mà!”


Đường Diệc Sâm đứng dậy còn nhìn Phí Lạc cười nhạo. Hai người bọn họ tuyệt đối hiểu được biểu cảm thâm sâu khó dò kia, bọn họ đều hận không thể bóp chết đối phương.

Đường Diệc Sâm đi rồi, Thủy Tâm Nhu lộ ra vẻ mặt ái ngại, “Phí Lạc, thật ngại quá, tên khốn Đường Diệc Sâm chính là tùy tiện như vậy, kỳ thật anh ấy không có ác ý gì, anh đừng để trong lòng, cứ coi như anh ta phát dại, bỏ qua nhé.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phí Lạc đã cau chặt, ánh mắt thất bại nhìn Thủy Tâm Nhu, rất nghiêm túc hỏi: “Nhu Nhu, em từ chức rời khỏi giới trang sức là vì muốn sinh con cho Đường Diệc Sâm sao?”

Phụt…

Thủy Tâm Nhu nghe vậy không tự chủ phun ngụm nước vừa uống ra, may mà cô đã dùng tay che bớt, nếu không thì nước đã văng lên mặt Phí Lạc hết rồi.

Cũng may chưa làm cô sặc chết.

Đường Diệc Sâm chỉ quăng tiền ở quầy thu ngân rồi đi ngay, không dám chờ người ta thối tiền, hơn nữa cho tiền boa rất hào phóng.

Chà đạp người ta rồi còn ngồi đó ngấp nghé vợ người ta, anh phải nhìn chằm chằm, tuyệt đối không thể rời mắt.


Vừa khéo, lúc anh trở về thì nghe thấy Phí Lạc đang hỏi.

“Cũng may Phí tổng tự mình hiểu ra, vợ tôi bây giờ đang tĩnh dưỡng, chuẩn bị sinh con rồi. Nói không chừng, tối qua đã gieo được hạt giống nóng bỏng.”

“…” Thủy Tâm Nhu tức hồng hộc nhìn anh chằm chằm, giống như muốn nói anh không nói không ai nói anh câm.

“Haiz, anh mới rời một bước em đã làm nước văng khắp nơi rồi, anh phải ở cạnh em 24 giờ không rời một tấc mới được.” Đường Diệc Sâm không cho là đúng rút khăn tay ra lau nước đọng trên người Thủy Tâm Nhu, anh mặc kệ khuôn mặt của Phí Lạc đã đen đến thế nào, u ám đến thế nào.

“Lỡ như lần này mang thai thật, anh rất là sợ, bà xã phải thả lỏng một chút.”

“Đường Diệc Sâm, em không có…”

Thủy Tâm Nhu muốn gào lên với anh là cô không mang thai, cô cũng không có ý định sinh con của anh… Lời còn chưa kịp gào, bờ môi cô bỗng dưng bị Đường Diệc Sâm phủ kín.

Cho đến lúc cô thở không nổi nữa, Đường Diệc Sâm mới dời bờ môi mỏng bá đạo của mình, cũng dùng dáng vẻ thắng lợi nhìn Phí Lạc.

“Xin lỗi, khiến Phí tổng chê cười rồi, vợ chồng chúng tôi ân ái, mỗi ngày đều cuồng nhiệt giống như đang yêu vậy, một khi cuồng nhiệt là phải hôn, anh cũng đừng trách. Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước nhé, đã thanh toán rồi, anh cứ thong thả dùng bữa, cẩn thận không mắc nghẹn.”

Vừa dứt lời, Đường Diệc Sâm ôm lấy Thủy Tâm Nhu kéo cô đi, đợi cô qua cơn giận thì bọn họ đã rời khỏi nhà hàng Hải Cảnh.

Phí Lạc cứng đờ, toàn thân lạnh lẽo ai oán, đôi mắt nâu nhìn trừng trừng bóng lưng Đường Diệc Sâm đang ôm Thủy Tâm Nhu rời đi. Dù bọn họ đã đi xa nhưng ánh mắt anh vẫn ngóng nhìn về nơi đó.

Đêm nay anh căn bản không có tâm trạng ăn uống, uống mấy ly rượu vang, bị Đường Diệc Sâm gây hấn như vậy, anh lại càng nuốt không trôi thứ gì, ngột ngạt trong yết hầu, làm anh thật sự khó chịu.

————

Phí Lạc không hề động tới món ăn, sau đó anh cũng rời đi.

Ra thang máy, từ xa xa anh đã thấy Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu đứng ở bên chiếc Land Rover, anh ôm cô thật chặt, giống như đang dỗ dành.


Nhìn biểu cảm của Thủy Tâm Nhu tuy tức giận nhưng lại hoàn toàn không phải vậy, vẻ mặt cô vẫn không tự chủ biểu lộ tình yêu thương.

Dù cô nhéo tai Đường Diệc Sâm rất hung hăng, nhưng ánh mắt cô lại tràn đầy tình cảm.

Chắc là chân tình không tự chủ được mới toát ra như vậy!

A… Phí Lạc tự cười giễu mình.

Đôi chân anh như dính phải kẹo cao su, đứng yên bất động, lý trí nói cho anh biết, anh nên xông tới đánh Đường Diệc Sâm một trận, sau đó mang Thủy Tâm Nhu đi khỏi.

Nhưng mà nét mặt anh đờ đẫn sững sờ, nhìn thấy một màn làm đau mắt mình.

Anh không làm gì, chỉ đứng yên đó nhìn chằm chằm.

Nhìn Thủy Tâm Nhu gây sự với Đường Diệc Sâm một hồi, giống như cô bị anh dỗ dành vui vẻ, bọn họ lại trắng trợn hôn nhau, sau đó lưu luyến không rời leo lên xe.

Anh đã nhìn thấy rồi, cuối cùng thì cô cười cùng Đường Diệc Sâm rời đi.

Cha anh nói không sai, dù Thủy Tâm Nhu đau lòng cũng được vui vẻ cũng thế, người ảnh hưởng tới cảm xúc của cô là tên đàn ông kia.

Bởi vì yêu, toàn bộ mọi thứ của cô đều liên quan đến anh ta, do đó mới trở nên do dự. Lúc cô ở bên cạnh Đường Diệc Sâm mới có cái gọi là cảm xúc.

Lúc này Phí Lạc chỉ có một cảm giác, haiz… anh thất tình rồi!

Căn bản chưa từng yêu nhau, chỉ là anh đơn phương mà thôi, lấy đâu ra mà thất tình?

Phí Lạc không quay về khách sạn ngay mà đến quán bar uống rượu giải sầu.

Màn đêm mờ ảo với bao mong đợi và cám dỗ.

——————

Chu Mạt hẹn Ỷ Kình Thiên đi ăn cơm, mà anh cũng đi đến buổi hẹn rồi.

Cô đã nghĩ rõ ràng, đêm nay sẽ vứt hết những đắn đo để thổ lộ với anh.

Bữa cơm gần như xong, Chu Mạt uống thêm một ly rượu vang để tăng thêm dũng khí, sau đó dùng giọng điệu cân nhắc hỏi: “Kình Thiên, anh vẫn còn độc thân, em cũng vậy, nếu như chúng ta ở bên nhau, cũng xứng đôi nhỉ.”

“Chu Mạt, em uống không ít rượu à, em quên rồi sao, em đã có hôn ước. Em với Phí Lạc không tốt sao? Hai người không phải sắp kết hôn ư?”

“Nếu như anh thích em, anh không đi cướp hôn à? Anh sẽ trơ mắt nhìn em lấy người đàn ông khác sao?” Nghe Ỷ Kình Thiên nói như vậy, mong chờ của Chu Mạt nháy mắt đã lụi dần vài phần.

Ha ha, Ỷ Kình Thiên cười cười, “Em vẫn thích nói đùa như trước đây.”

Trong câu nói đùa không phải cũng có ý thật sao?

Đó cũng là bậc thang cuối cùng sợ bị từ chối.

Chu Mạt cười chua chát, Ỷ Kình Thiên anh không biết tâm ý của em hay là giả vờ không biết?

“Ỷ Kình Thiên, anh có người phụ nữ anh thích không?” Cô rất chân thành nhìn Ỷ Kinh Thiên hỏi.

“Máy bay chính là người phụ nữ của anh!”

Đột nhiên nụ cười của Chu Mạt trở nên đắng chát, từ giây phút không chút do dự nào của Ỷ Kình Thiên, cô hiểu được ánh mắt anh.

Máy bay không phải thứ duy nhất của anh, theo trực giác anh đã có người trong lòng rồi.

“Hôm nay em qua nhà anh, có một chị họ Hoa ra mở cửa cho em, em còn trò chuyện với chị ấy một lát. Chị ấy đang mang thai, là con của chồng trước. Nhìn ra được, chị ấy còn rất yêu chồng trước của mình, nếu không đã ly hôn rồi, tại sao lại giữ con của anh ấy làm gì.

Ngoại trừ đồng nghiệp của chúng ta ra, anh sẽ không dễ gì đưa ai khác về nhà, nhất là phụ nữ, nhà anh càng không phải chỗ thu nhận ai. Ỷ Kình Thiên, anh không kìm lòng được đã yêu người phụ nữ kia sao?” Hàng mi dài run rẩy, hốc mắt Chu Mạt không tự chủ bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Cô nói với anh những lời này, trái tim cô đau đớn thế nào, giống như bị dao cắt.

Sự thật luôn tàn nhẫn như vậy, lý tưởng thì luôn tốt đẹp như thế!

“Chu Mạt, tối nay em sao thế? Đầu óc em bị gì à? Chị Hoa là bạn anh, em đừng nói lung tung.” Biểu cảm của Ỷ Kình Thiên rất nghiêm túc.

“Được rồi, anh coi như em nói linh tinh đi, em đoán bừa thôi. Cơ trưởng đẹp trai như anh không có bạn gái thì thật khó tin.” Nói xong, Chu Mạt cầm ly rượu lên uống cạn rượu bên trong.

Khốn kiếp, đang nói dối mà, ánh mắt anh đã phản bội anh, trăm phần trăm là anh đang quan tâm đến người phụ nữ mang thai kia, nếu không anh khẩn trương làm gì, cô cũng chỉ thuận miệng thôi.

Thử một lần đã dò được lòng anh sâu cạn thế nào.

“Về sớm chút đi, hôm nay em cũng vừa trở về, hẳn là rất mệt.”

“Lúc ở sân bay chắc anh cũng biết em về, nhưng anh không gọi cho em, cũng không thèm nhìn em. Ha ha….”

“Anh bận nên không chào hỏi em được.”

“À…” Chu Mạt ngây ngốc gật đầu, điều cô muốn biết đã biết rồi, cô hoàn toàn đã bị anh đá ra ngoài.

Bữa cơm kết thúc, cô và Ỷ Kình Thiên ai về nhà nấy.

Chu Mạt chưa về nhà, cô đơn đi đến quán bar. Cô ngồi ở quầy bar gọi một chai rượu tây loại mạnh nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.