Phí Lạc nhíu mày, anh nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, môi mỏng gợi cảm mím chặt.
“…”
“Cũng sắp đến tết rồi, anh vẫn nên chuyển về ở cùng cô chú đi. Tuổi tác cô chú cũng lớn rồi, anh đừng gây sự với họ, em tin rằng chú chỉ vì tốt cho anh thôi. Em cũng đã nghe qua chuyện anh rời khỏi thương mại Hoàn Vũ… Em không đáng cho anh làm vậy đâu.”
Nhẹ chớp hàng mi dài, Thủy Tâm Nhu chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phí Lạc, cô rất chân thành nói: “Phí Lạc, em đã kết hôn rồi.”
“Khốn kiếp! Nhiều chuyện!” Phí Lạc rất bất mãn với Phí Tường, cực kỳ không vui gắt một câu, nhíu chặt lông mày.
Anh bỗng dưng cầm lấy ly rượu đỏ kia của mình, khẽ ngẩng đầu uống một hớp.
“Anh đừng nói chị Tường như vậy, chị ấy cũng vì tốt cho anh mà thôi. Em đã biết anh căn bản không phải gay, là một người đàn ông vô cùng bình thường. Phí Lạc, em thành tâm hy vọng anh hạnh phúc, nắm giữ hạnh phúc thuộc về mình.”
Thủy Tâm Nhu khẽ thở dài, cầm lấy dao nĩa cắt miếng bò bít tết thành miếng nhỏ bỏ vào miệng, ánh mắt lanh lợi vẫn như cũ không rời Phí Lạc.
“Nhu Nhu, nếu như em sớm biết anh không phải gay, em có thể ở bên anh hay không?” Ngực khó chịu khó nói nên lời, Phí Lạc mang theo ánh mắt mong đợi bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu, anh hỏi rất chân thành.
Thủy Tâm Nhu cười giễu một cái, cũng khẽ lắc đầu, “Phí Lạc, quá khứ đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Không có nếu như, mỗi một ngày đều là ẩn số. Anh rất tốt, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn, Thủy Tâm Nhu quá tự cho là đúng rồi, tính cách vừa thối lại tự cho thông minh… cô ta rất cặn bã, chẳng qua là trong nhà có chút tiền mà thôi!”
Ha ha.. Phí Lạc cười khẽ một tiếng, chua chát len lỏi lan tràn trong lòng anh.
Anh không hỏi nữa, có lẽ biết rõ đáp án rồi, có lẽ giữ lại chút giả tưởng cho mình đi.
Anh lại rót cho mình một ly rượu đỏ, vừa uống xong, ngay cả mùi vị rượu đỏ là gì anh cũng không có tâm tư thưởng thức.
Mặt trời trong lòng anh cũng sắp bị bắn rơi rồi, mất đi ánh nắng, đáy lòng giống như sương tuyết trắng xóa, vô hạn thê lương!
Đặt nĩa xuống, Thủy Tâm Nhu nhấp một chút rượu đỏ, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Phí Lạc.
Hàm răng cắn lấy môi dưới, do dự một hồi mới mở miệng hỏi: “Phí Lạc, chuyện lúc trước, em rất cảm ơn anh. Anh rất nghĩa khí, em quậy như vậy cũng chỉ có anh mới chịu được. Chuyện đó… xế chiều hôm diễn ra cuộc thi Kim Tử Kinh, có phải Đường Diệc Sâm đã gọi điện thoại cho anh? Đêm hôm đó, anh ấy có phải cũng đi tìm anh?”
Toàn thân Phí Lạc nháy mắt trở nên cứng ngắc, sắc mặt ôn hòa cũng khẽ thay đổi, ánh mắt sâu thẳm thoát ra chút u oán, cũng híp mắt nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu.
“Anh ta nói với em à?” Hóa ra.. cô mời anh ăn cơm kỳ thật chính là muốn hỏi chuyện này?
Trong nháy mắt, mũi Phí Lạc cay, trong lòng chua chát khiến anh cực kỳ khó chịu.
Dù Đường Diệc Sâm đối với cô như vậy, cô vẫn rất quan tâm anh ta, anh hoàn toàn thua rồi!
Anh thua thật không cam lòng!
Thủy Tâm Nhu gật đầu một cái, nhìn biểu cảm của Phí Lạc, dù anh không trả lời, cô cũng đã rõ ràng. Đường Diệc Sâm quả thực có đi tìm anh, anh cũng quả thực giấu đi tin tức của cô.
“Em tin anh ta? Cho dù anh ta nói gì, kỳ thật em đều đồng ý tin tưởng anh ta, đúng không? Em khóc, em nháo, em thương tâm khổ sở, tất cả đều bởi vì anh ta? Bởi vì em sợ anh ta thật sự sẽ lừa em, em sợ anh ta không thuộc về một mình em, cho nên em mới tra tấn bản thân mình như vậy, tình nguyện trốn tránh? Em rời khỏi Vạn Huy cũng bởi vì anh ta đúng chứ?”
“…”
Đáy lòng quặn đau thật khiến người khó chịu!
Thủy Tâm Nhu im lặng, Phí Lạc cũng không hỏi nữa, thật như anh nghĩ vậy, anh căn bản không chen vào được thế giới của cô.
Trái tim cô đã bị tên khốn Đường Diệc Sâm chiếm lấy rồi.
Đau nhức cỡ nào khi phát hiện ra, em lại là toàn bộ thế giới của anh, không chỉ có lúc tỉnh lại, ngay cả lúc quay đầu anh cũng cô độc như thế!
—————
Đường Diệc Sâm gọi điện cho Thủy Tâm Nhu nhưng không ai nghe máy.
Anh gọi cho Đường Khả Tâm mới biết cô về nhà ngoại rồi.
Anh đi đến nhà họ Thủy lại biết được cô đã rời đi.
Sắc trời đã tối, vợ anh đi nơi nào rồi?
Đáng chết, anh hiện tại hối hận cuối cùng tha cho cô đi ngủ, sớm biết như thế, anh thật nên khiến cô ba ngày không xuống được giường.
Nếu cô dám trốn thử xem, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô nữa.
Con ngươi bỗng thay đổi, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm cũng nháy mắt nặng nề rồi, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại bluetooth cho Đoạn Vô Ngân.
“Vô Ngân, cậu lập tức giúp tôi tra xem vợ tôi đi nơi nào rồi. Tôi cho cậu mười phút, nếu làm không được thì cậu đừng hòng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi, mỗi ngày đều tới Liên khải đi làm, tôi nghỉ ngơi truy vợ vậy.”
Giọng điệu đủ uy hiếp, Đoạn Vô Ngân không tự chủ nhướn mày.
Thật hung ác, bảo anh mỗi ngày đều tới Liên Khải làm so với trực tiếp giết anh còn tàn nhẫn hơn!
“Được, anh chờ một lát, năm phút sau em lập tức báo cáo hành tung của chị dâu cho anh. Em nói nè đại ca, lần sau không cần phiền phức như thế, anh động tay động chân trên điện thoại chị dâu hay trang sức gì đó, về sau có thể không cần nhờ em đi kiểm tra. Anh vừa mở điện thoại lên liền biết rồi. Anh Sâm, anh thông minh như vậy, nghe hiểu ý em ha.”
“Ý kiến hay, tôi thưởng thêm 5% tiền thưởng cuối năm cho cậu.”
“Nhờ phúc chị dâu, em kiếm được một chiết Bugatti Veyron. Ha ha ha.. cảm ơn nha!”
“Tiếng cười của cậu quá giả tạo, cút, tôi muốn xác thực địa chỉ. Nếu sau năm phút tra không được ngày mai tôi giết cậu.”
“Để cho em vui vẻ một chút cũng không được, khốn kiếp! Em đây không phải đang giúp anh tra sao, hiện tại dùng công nghệ cao, không cần em tự mình chạy đi tra.”
“…”
“Ok, được rồi, em vừa mới hack vào trung tâm giám sát giao thông thành phố, tra được hướng đi của chị dâu rồi, còn có đàn ông nha, ha ha ha…”
Nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm của Đường Diệc Sâm nhất thời tóe lửa, anh nghiến răng nghiến lợi rống: “Ai… Sao cậu nói nhảm nhiều thế, cậu dám chọc tôi, có tin ngày mai liền ném cậu cho sư tử, cho cậu và động vật sống hết đời, đừng mơ gặp lại gái đẹp.”
“Đường Diệc Sâm, xem như anh lợi hại, sợ anh rồi. Chị dâu ở nhà hàng Hải Cảnh, tên nhóc họ Phí kia cũng ở đó…”
Đoạn Vô Ngân còn chưa nói xong, Đường Diệc Sâm đã ngắt điện thoại.
Chân của anh đã sớm nhấn chân ga giống như lái máy bay vậy, hướng về nhà hàng Hải Cảnh, anh làm gì còn thời gian tám nhảm với Đoạn Vô Ngân.
Vừa vào nhà hàng Hải Cảnh, ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm liền nhìn thấy Thủy Tâm Nhu đang ngồi gần cửa sổ, quả thực tên khốn kiếp Phí Lạc kia cũng ở đó.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu mỉm cười mê người, lửa giận trong lòng Đường Diệc Sâm dần dần kéo lên, đường nét khuôn mặt bỗng căng cứng.
Thế tới hung hăng, còn mang theo hơi lạnh, anh không nói một tiếng liền ngồi vào bên cạnh Thủy Tâm Nhu, cũng ôm chặt eo nhỏ của cô.
Có bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật, anh mới mặc kệ người khác thấy thế nào về anh. Anh còn chiếm lấy cánh môi của Thủy Tâm Nhu, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
“Bà xã, anh nhớ em rồi… Anh cho là em sẽ ngủ đến khi anh tan làm, xem ra ông xã em phải cố gắng nhiều hơn nha.” Tiếng nói gợi cảm của Đường Diệc Sâm lại có thâm ý khác.
Khóe miệng Thủy Tâm Nhu giật giật, cô nhấc khuỷu tay lên hung hăng chọc Đường Diệc Sâm, đau đến anh khẽ nhíu mày.
“Bà xã, anh nói không đúng sao? Đêm nay anh liền để cho em ba ngày không xuống được giường, được chứ? Anh cảm thấy anh còn chưa cố gắng, nếu không, người phụ nữ của mình không nói một tiếng liền đi cùng người đàn ông khác vui vẻ dùng cơm, anh gọi điện em cũng không nghe, trăm phần trăm khẳng định là em không hài lòng với biểu hiện hôm qua của ông xã em, cho nên, anh cần phải kiểm điểm bản thân, lấy công chuộc tội.”
Thủy Tâm Nhu tức giận, cô thật muốn bóp chết Đường Diệc Sâm, ngay lập tức.
Mẹ nó, có người ngoài, tên vô sỉ khốn kiếp này cũng nói ra được loại chuyện này, sợ người ta không biết bọn họ tối qua cá nước vui vẻ sao?
“Đường Diệc Sâm, anh khẳng định là đói chết não, nào, em còn miếng thịt bò, anh trước ăn nha.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu quả thực nhét một miếng thịt bò lớn không cắt vào miệng Đường Diệc Sâm, cô còn liếc xéo anh một cái, cảnh cáo anh im miệng.
Phí Lạc làm sao có thể không nhìn ra Đường Diệc Sâm cố tình gây hấn, tên khốn này rõ ràng đang ghen,
Nếu không phải có Thủy Tâm Nhu ở đây, nơi này còn là nhà hàng Tây cao cấp, nói không chừng anh muốn đánh anh ta rồi.
“Đường tổng, dĩa bò này của tôi còn chưa đụng qua, anh có thể dùng trước.” Ánh mắt nhìn Đường Diệc Sâm tỏ vẻ khinh bỉ, Phí Lạc đẩy dĩa đồ ăn tới trước mặt anh.
Miệng anh đã bị Thủy Tâm Nhu nhét thịt không động được, Đường Diệc Sâm tức giận trừng mắt nhìn Phí Lạc, muốn chia rẻ tình cảm vợ chồng bọn họ, muốn bỏ đá xuống giếng, không có cửa đâu.
Đường Diệc Sâm tôi không phải con nít, tuyệt đối không dễ chọc!
Bà xã cho bò bít tết không thể không ăn, nếu không sẽ bão nổi, Đường Diệc Sâm nhanh chóng nhai vài cái, sau đó nuốt xuống, cũng cầm ly nước của Thủy Tâm Nhu lên uống.
“Phí tổng, cảm ơn ý tốt của anh, anh vẫn nên ăn đi, miếng bò của anh không giải quyết được cơn thèm của tôi. Không nói gạt anh, vợ chồng chúng tôi chuẩn bị sinh con, đồ vật không thể ăn bậy, nếu không sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]