Chương trước
Chương sau
Hoa Thiên Tầm không muốn đối mặt với vợ chồng nhà họ Bối.

Tình cảnh này nhìn như bụi lắng xuống, nhưng lòng cô lại tuyệt đối không bình tĩnh, có thể nói là vô cùng phức tạp.


Sự thật đã phơi bày nhưng cái giá phải trả quá lớn, liên lụy thật nhiều người vô tội.

Nếu có thể, cô tình nguyện trước kia sống qua tháng ngày nghèo khổ mà vui vẻ.

Cô cũng không thèm khát cái gì mà con cái nhà giàu.

Cha mẹ nuôi đối với cô rất tốt, còn có Hoa Thác Dã vì cô mà mất mạng, còn có rất nhiều bạn bè ở thôn Hoa Điền, có lẽ, nơi đó mới là nơi cô thuộc về.

Bọn họ dùng tâm đối đãi cô, lòng tốt của bọn họ là nguồn gốc vui vẻ trong nội tâm cô.

Rời khỏi tiệm hoa, Hoa Thiên Tầm trở lại chỗ ở.

Những ngày này cô vẫn luôn suy nghĩ, cô dự định kết thúc việc làm ăn ở cửa tiệm, trở lại thôn Hoa Điền sinh sống, chỗ đó mới là nơi cô nên trở về.

Trung tâm thành phố cho dù náo nhiệt thế nào, cho dù cô ở bao lâu, nơi này cũng không phải là nơi thích hợp với cô…

Sững sờ trong chốc lát, Hoa Thiên Tầm bắt đầu lấy va ly ra thu dọn đồ của mình.


Thình lình chuông cửa vang lên, cô bỏ đồ trong tay xuống đi ra mở cửa.

Cũng sắp đến tết rồi, Chu Mạt lang thang ở nước ngoài một thời gian rốt cuộc chịu quay lại.

Lần này, cô không có ý định trốn tránh nữa, cô phải dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình. Cô quay lại chính là muốn bày tỏ với Ỷ Kình Thiên, cô không muốn gả cho cái tên đàn ông thối họ Phí kia.

Thấy người mở cửa là người phụ nữ mình không quen biết, Chu Mạt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ngoại trừ cô và Tư Gia, vì sao nhà Ỷ Kình Thiên còn có người phụ nữ khác?

Đầu đầy hoài nghi, đáy lòng phát lạnh, theo tiềm thức cô nắm chặt ngón tay, siết chặt va ly.

Cô ngay cả nhà còn chưa về, vừa xuống máy bay liền tìm đến Ỷ Kình Thiên, vốn định tạo bất ngờ cho anh, không nghĩ tới anh lại khiến cô bất ngờ.

Người phụ nữ mở cửa kia ăn mặc rộng rãi, xem ra là mang thai rồi.

Cô mới rời khỏi Hong Kong mấy tháng, Ỷ Kình Thiên anh giỏi lắm, nhanh như vậy đã có thể làm người ta lớn bụng rồi.

Anh mẹ nó khốn kiếp!

Là người phụ nữ lạ, hơn nữa còn không che giấu chút nào nhìn cô từ đầu tới chân, từ chân tới đầu, Hoa Thiên Tầm cũng ngơ ngác, nhíu mày.

“Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai? Vào ngồi trước đi, bọn họ vẫn chưa về.” Không quen vậy tuyệt đối không phải tìm mình, hẳn là tìm người khác ở trong đây, Hoa Thiên Tầm mời Chu Mạt vào ngồi.


“Cô là.. quan hệ của cô và Ỷ Kình Thiên là thế nào? Cô quen anh ấy bao lâu rồi?” Vừa vào, đến mông còn chưa đặt lên ghế sofa, Chu Mạt liền hỏi, ánh mắt không rời khỏi Hoa Thiên Tầm.

Ánh mắt lanh lợi quét khắp phòng.

“Cô chính là cô Chu mà Tư Gia hay nhắc tới đi, tôi là khách trọ ở đây, tôi và Kình Thiên là bạn, cô cứ gọi tôi là chị Hoa giống họ là được.”

Phát hiện ánh mắt tràn đầy địch ý của Chu Mạt, Hoa Thiên Tầm cuối cùng bổ sung giải thích, “Con của tôi không phải của anh ấy, quan hệ giữa tôi và anh ấy rất bình thường.”

“Cô… kết hôn rồi?”

“Tôi ly hôn rồi, con là của chồng trước.” Hoa Thiên Tầm rót ly nước cho Chu Mạt, cô cười nhạt.

“Cô thích anh Ỷ đi, anh ấy là người đàn ông tốt, rất đáng giá. Cô đừng hiểu lầm nha, tôi sắp dọn đi rồi.”

“Không sao, cô cứ ở đi, tôi phải về nhà một lát. Nếu anh ấy không ở nhà, tôi gọi điện cũng được, không phiền cô, tôi đi trước đây.”

Chu Mạt còn chưa uống nước đã kéo va ly rời đi.

Khi nhắc tới Ỷ Kình Thiên ánh mắt và biểu cảm của người phụ nữ gọi là chị Hoa kia rất nhạt, cho nên cô yên tâm rồi, cô không có ý gì với Ỷ Kình Thiên.

Ngược lại khi nghe cô nhắc tới chồng trước, cô nhìn thấy sự phức tạp trong mắt cô.

Cô hẳn vẫn chưa dứt tình với chồng trước cho nên cô không hỏi tiếp, cô đã có được đáp án cô muốn.

—————

Mẹ nó, tên khốn Đường Diệc Sâm này quả thực không phải người, giày vò cô cả một đêm.

Cho dù anh hôn lấy hôn để cô, lưu luyến không rời đi làm, cô nghe tiếng, mí mắt lại nặng trịch không mở ra được.

Lúc kết thúc, cô hôn mê tùy anh sắp xếp, cơ thể giống như bị rút sạch, xụi lơ vô lực ngủ say sưa.

Cũng không biết ngủ đến mấy giờ, Thủy Tâm Nhu thò tay ra khỏi chăn, muốn xoay người, đột nhiên bị đau mà tỉnh lại.


Toàn thân xương cốt cao thấp giống như bị hủy đi ráp lại, đau buốt nhức nhói do túng dục quá độ.

“Đường Diệc Sâm, chị đây đêm nay liền bóp chết anh, không lưu tình.” Thủy Tâm Nhu tức giận bất bình gắt một câu.

Cũng không biết Đường Diệc Sâm có phải điên cuồng hay không, thể lực anh hơn người, một lần lại một lần, cô nhận thua cầu xin rồi, anh vẫn chăm chỉ không ngừng, không chịu buông tha cô.

Thủy Tâm Nhu chậm rãi bò dậy, lê bước chân đến phòng tắm.

Cô không chỉ đau buốt, chỗ đó còn dinh dính khó chịu.

Tên khốn Đường Diệc Sâm này tối qua không dùng biện pháp gì cả, muốn con đến điên rồi, may mà hiện tại là thời kỳ an toàn của cô, nếu không cô thật lỗ lớn rồi.

Ngâm nước dễ chịu, Thủy Tâm Nhu mới mở điện thoại ra xem, cô đã ngủ đến trưa rồi.

Thay quần áo xong xuống lầu, cô đột nhiên nhìn thấy Khả Tâm và Yến Thục Phân.

“Mẹ, Khả Tâm, hai người tới rồi à.” Thủy Tâm Nhu nở nụ cười tươi che giấu thân thể khó chịu.

“Tâm Nhu, sau này con đừng mua đồ quý như vậy tặng mẹ, các con hạnh phúc là mẹ vui rồi. Nếu không, con và Diệc Sâm nhanh chóng sinh đứa bé, mẹ có cháu trai ôm liền vạn sự đủ đầy.”

“Mẹ, có gì đâu, mẹ và chú Huân kết hôn, con và Diệc Sâm vẫn chưa tặng quà cho mẹ, không cần khách khí. Còn việc con cái.. chuyện này không vội được, haha…. thuận theo tự nhiên là được.” Biểu cảm Thủy Tâm Nhu nhất thời trở nên cứng ngắc, nhíu mày.

Đường Diệc Sâm hiện tại còn đang trong thời gian xem xét, cô không thể tùy tiện có con, vẫn chờ thêm chút đi.

Dù sao cô hiện tại không có chuyện làm, tâm tình vô cùng phiền muộn, vẫn là để lát lại nói.

“Sớm một chút có con cũng dễ hồi phục hơn, con yên tâm, mẹ sẽ truyền kinh nghiệm cho con.”

“Dạ… mẹ, hì hì, con đói bụng rồi.” Thủy Tâm Nhu khẽ giật khóe miệng, cũng đưa tay vịn trán.

“Con và Khả Tâm ngồi trước đi, mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con, rất nhanh là có.” Nói chuyện chính với Thủy Tâm Nhu xong, Yến Thục Phân suýt chút nữa quên cô vừa mới rời giường, bà nhanh chóng xuống bếp làm đồ ăn.

Bà tuyệt đối đoán được tâm tư con trai, bà cũng cảm thấy sinh đứa nhỏ tương đối an toàn.

Có con tuyệt đối không thể hơi một tý liền nói ly hôn, hôn này cũng sẽ khó rời!

Vừa nấu Yến Thục Phân vừa bắt đầu tính toán.

Chỉ còn hai người bọn họ, Đường Khả Tâm nhìn Thủy Tâm Nhu cười cười.

“Chị dâu, tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt sao? Hiện tại mấy giờ rồi, có thể ăn cơm trưa và cơm tối.”

“Em còn không biết xấu hổ mà nói, tối hôm qua chị đã nghĩ ra rồi, em và Ảnh Vũ là vô gian đạo, hai đứa cùng Đường Diệc Sâm tính kế chị. Tức thiệt, hại chị đến giờ còn run chân.” Hít hà một tiếng, Thủy Tâm Nhu tức giận trợn mắt nhìn Đường Khả Tâm.

“Tụi em là vì tốt cho chị, tối hôm qua không phải chị rất hạnh phúc sao? Ồ, là áo len cao cổ nha, haha… em cái gì cũng không thấy.”

“…”

“Nói thật, anh cả rất quan tâm chị, em lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy dụng tâm như thế với một người phụ nữ. Em và Ảnh Vũ dám khẳng định anh cả trăm phần trăm là thiệt tình. Ảnh biết chị không vui, bảo tụi em nhất định phải theo cùng chị dù chị làm gì. Nếu có người đàn ông đối tốt với em như vậy, em cam nguyện làm người phụ nữ nhỏ của anh ấy, quán xuyến việc nhà.”

Nói xong, biểu cảm Đường Khả Tâm dần chua xót.

Cô sẽ không có cái khả năng kia rồi, hôn nhân của cô và Vũ Văn Thác vẫn là ẩn số.

Chờ anh quay lại, bọn họ hẳn là chọn ngày ly hôn đi, anh đi Châu Phi căn bản không tìm cô.

Bởi vì trong lòng anh căn bản không có sự tồn tại của cô.

“Nhiều người nói tốt thay anh ấy như vậy, nếu chị không suy tính mềm lòng một chút, đoán chừng mọi người sẽ không bỏ qua cho chị. Khả Tâm, đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên, duyên phận tới thì dũng cảm theo đuổi.”

Thủy Tâm Nhu biết Đường Khả Tâm đang nghĩ gì, vỗ vai cô.

Đường Khả Tâm mấp máy môi, gật đầu một cái.

————–

Thủy Tâm Nhu về nhà mẹ đẻ trò chuyện chốc lát rồi đi.

Cô gọi điện cho Phí Lạc, hẹn anh đến nhà hàng Hải Cảnh.

Chỉ cần Thủy Tâm Nhu gọi Phí Lạc nhất định đến, điện thoại vừa cúp, anh liền rời khỏi quán bar.

“Phí Lạc, mặt của anh.. ngại quá, em thay Đường Diệc Sâm xin lỗi anh. Cái tên đó rất khốn kiếp, anh chớ để trong lòng nha.” Nghiêng mắt nhìn thấy vết bầm chưa tan trên mặt Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu chớp hàng mi dài.

“Nhu Nhu, chuyện không liên quan tới em, em không cần thay Đường Diệc Sâm xin lỗi, em cũng không cần tự trách.”

Thủy Tâm Nhu nhíu mày, cắn môi, cô tiếp tục nói: “Em nghe chị Tường nói rồi, anh và chú cãi nhau, hiện tại ở khách sạn không về nhà. Phí Lạc, như thế không được đâu, giữa cha con nào có thù oán.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.