Thủy Tâm Nhu nhận lấy laptop từ tay Đường Diệc Sâm, cô lập tức mở ra xem.
May mà bản thảo thiết kế dự thi của cô vẫn còn, cô mới có thể buông lỏng tâm trạng căng thẳng, vỗ ngực thở dài một cái.
“Bà xã, kỹ sư IT kia nói vì sửa laptop của em nên anh ta đã bẻ khóa mật khẩu của em, bảo em cài đặt lại lần nữa. Đúng rồi, bên trong có thiếu tài liệu nào không? Anh ta đã cố gắng khôi phục hết sức rồi.”
Nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng hai ngày qua của Thủy Tâm Nhu nay rốt cuộc đã có ý cười rồi, Đường Diệc Sâm giống như bị cô lây, khóe miệng anh cũng vểnh lên.
“Mấy tài liệu quan trọng của em đều còn, cảm ơn ông xã… chụt…” Nói xong, Thủy Tâm Nhu hôn mạnh lên mặt Đường Diệc Sâm.
“Em vui là được, nhớ kỹ, bên cạnh em có anh.” Đường Diệc Sâm khẽ véo khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu vài lần.
Anh nghiêng đầu nhìn thấy trên màn hình laptop của cô là một bộ trang sức rất xinh đẹp, mỗi một món đồ trang sức đều hội tụ ba màu sắc.
Thủy Tâm Nhu chớp hàng mi sau đó chậm rãi ngước lên, xoay màn hình sang cho Đường Diệc Sâm xem.
“Ông xã, anh biết không, bản thảo này với em mà nói là đồ rất quan trọng. Đây, anh xem thử đi, đây là bản thảo tác phẩm dự thi Kim Tử Kinh của em, không thể mất, đã đem đi tạo khuôn rồi.
Trước mắt chỉ có em và anh cả, tổng giám kỹ thuật Vạn Huy ba người biết, tác phẩm dự thi của tụi em tuyệt đối không thể tiết lộ cho đối thủ biết, đề phòng đạo nhái. Bản thảo này là ngày thi đấu đó em muốn dùng để thuyết trình. Vàng K màu hồng đại biểu cho tình yêu, vàng K màu vàng đại biểu cho tình thân, vàng K màu trắng đại biểu cho tình bạn, ba màu vàng rất hòa hợp giao thoa với nhau, ngụ ý chính là sự truyền thừa.
Kỳ thật linh cảm này của em là từ anh đó, em cảm thấy bản thân anh chính là sự thuyết minh tốt nhất cho ba màu này. Em vốn tính chờ tới khi cuộc thi kết thúc mới nói cho anh, nhưng hiện tại em không nhịn được muốn chia sẻ với anh. Anh là người thứ tư biết nha, anh nhất định phải tuyệt đối giữ kín bí mật cho em, tuyệt đối không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì với ai khác.
Nếu không… em bóp chết anh!” Biểu cảm Thủy Tâm Nhu rất nghiêm túc, giọng điệu của cô rất trầm trọng.
“Anh có thể thề với trời, Đường Diệc Sâm anh khẳng định sẽ ngậm miệng, bà xã nói không thể nói tuyệt đối sẽ không, nếu không… để anh thành người câm điếc.” Đường Diệc Sâm giơ tay trái lên, nét mặt anh cũng thể hiện sự nghiêm túc.
“Được rồi được rồi, bỏ xuống đi, em tin anh sẽ không bán đứng em.”
“Bà xã anh là nhất rồi, em khẳng định cầm quán quân, tác phẩm Truyền Thừa này của em rất tốt, ý tưởng thiết kế cũng cực kỳ xuất sắc, anh rất thích. Không ấy chờ cuộc thi kết thúc anh mua lại cho em, sau đó cũng mua luôn bản quyền, anh muốn toàn thế giới chỉ có một bộ, Truyền Thừa chỉ thuộc về Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu. Anh muốn khắc tên tụi mình ở trên đó, có được không?”
Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu vào trong lòng, anh hơi cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
“Ha ha ha… được thì được, nhưng chuyện này anh phải nói với anh cả, xem anh ấy có chịu bán cho anh không. Nếu như anh ấy chịu đương nhiên là em muốn rồi. Em thật ra rất thích mấy món này, kỳ thật, mỗi một bộ trang sức em tỉ mỉ thiết kế ra cũng giống như con em vậy, em rất yêu chúng.
Đặc biệt là được người khác công nhận, nhìn thấy mọi người thích chúng, đeo chúng trên các buổi tiệc tối, kết bạn, làm việc, v.v… Nếu trong cuộc sống lúc nào cũng có thể thấy được tác phẩm do em thiết kế, cái loại cảm giác này rất hạnh phúc, rất có cảm giác thành tựu.”
“Bà xã anh là bậc thầy thiết kế trang sức, nhất định sẽ có rất nhiều người thích tác phẩm của em, ông xã em chính là fan trung thành đầu tiên, mười ngàn năm không đổi.”
“Ha ha ha… Đường Diệc Sâm, nếu anh dám thay lòng đổi dạ em xử anh biết không?” Khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười dịu dàng, Thủy Tâm Nhu làm dấu cây kéo với Đường Diệc Sâm.
“Anh sẽ không để cho em có cơ hội sử dụng cái kéo tay…” Thình lình, Đường Diệc Sâm cúi đầu chiếm lấy cánh môi Thủy Tâm Nhu.
Hai trái tim của bọn họ mãnh liệt rung động giống như mặt dây chuyền cô đang đeo, bọn họ tâm đầu ý hợp…
—————-
Sau khi được cảnh sát đưa tới bệnh viện kiểm tra vết thương, cầm báo cáo trở lại cục cảnh sát cho khẩu cung xong xuôi, năm tên lưu manh kia từ cục cảnh sát đi ra.
Vừa nhìn thấy người của Cửu ca đứng đầy ngoài cục cảnh sát, trong trong ngoài ngoài mấy lớp người, trong tay bọn họ cầm đủ loại gậy, tức thì, năm tên lưu manh kia liền bị dọa đến run chân, sợ hãi đến không dám hít thở.
Cửu ca quả thật không nói đùa, anh ta tới thật, ngay tại cửa ra vào cục cảnh sát, người của anh ta cũng dám cầm vũ khí.
Năm tên lưu manh từ cục cảnh sát đi ra cười châm biếm, chân vẫn không hoàn toàn bước ra khỏi cửa, bọn họ lập tức không hẹn mà cùng rụt trở về.
“Làm sao vậy, mấy anh sao không đi? Không phải mấy anh bị vu oan giá họa sao? Không phải nói muốn kiện lão đại và ông trùm trang sức Thủy Mộ Hàn sao? Sao giờ chúng tôi thả mấy anh đi mấy anh lại muốn ở lại cục cảnh sát, mấy anh cho rằng nơi đây mấy anh muốn vào thì vào muốn ra thì ra sao?”
Nhân viên cảnh sát phụ trách thả bọn họ ở sau lưng cười nói, đáy mắt là ý cười trào phúng.
Ba tên lưu manh bị thế trận bên ngoài hù đến phát run toàn thân, một tên run chân đứng không vững, ngồi liệt trên đất. Một tên cố gắng vịn vào hai tên khác sắc mặt cũng chưa chắc tốt lắm, mặt trắng bệch rồi.
Bọn họ làm sao mà đi ra, tuyệt đối sẽ bị đánh chết, Cửu ca hung ác bọn họ không phải chưa thấy qua, người ta còn là đại ca mà lão đại Uy ca của bọn họ kết bái nữa.
Nháy mắt bọn họ biết sai rồi.
“Sếp à, bọn họ như vậy vây quanh cục cảnh sát, mấy anh sao không đi quản? Bọn họ đều cầm gậy a, đám người kia là lưu manh đó.” Giọng nói tên lưu manh không nhịn được run run.
“Tôi thấy rồi, nhưng người ta lại không gây cản trở đường ra vào cục cảnh sát, xe chúng tôi vẫn có thể ra vào bình thường. Người ta cầm gậy thì sao, người ta không đánh người, chúng tôi dựa vào cái gì bắt bọn họ? Ngược lại là mấy anh, thủ tục đã làm xong, các anh nên đi rồi, nếu không tôi sẽ kiện các anh làm ảnh hưởng tới công vụ.”
Trường hợp như vậy, nhân viên cảnh sát gặp qua không ít, lưu manh thì phải dùng phương thức của xã hội đen để dạy dỗ, nếu không thật không biết ai mới là lão đại của bọn chúng!
“Tôi tôi tôi… tôi muốn phản cung, tôi… tôi tôi tôi tự thú. Rắn trong tiệm hoa là chúng tôi thả..” Ba tên lưu manh bị dọa đến ngồi bệch trên đất dẫn đầu nhận tội, bọn họ cũng không muốn cứ như vậy bị đánh chết.
“Tôi tôi tôi.. tôi rút đơn kiện, không kiện nữa…”
Không giằng co được bao lâu, năm tên lưu manh toàn bộ thay đổi chủ ý, bọn họ bị nhân viên cảnh sát áp trở về, thẩm tra lần nữa.
———-
Thời gian tới cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh không còn bao nhiêu ngày nữa, có thể nói thoáng một cái qua ngày nghỉ Tết nguyên đán là tới, vô cùng gấp gáp.
Giữ chức tổng giám kỹ thuật lâu năm ở Vạn Huy, từ thời lão chủ tịch cho tới đời con, có thể nói chú An là lão thần trung thành tuyệt đối, ông vẫn luôn an phận thủ thường làm đúng bổn phận công việc của mình.
Trước ngày nghỉ Tết nguyên đán đúng hạn đưa bộ trang sức Truyền Thừa tự tay mình chế tác giao cho Tổng giám đốc khóa vào tủ sắt, ông mới thở dài yên tâm tan làm.
Vừa về tới nhà, chú An bị tình cảnh trong nhà dọa đến sửng sốt.
Nhà ông có rất nhiều người, trong tay chẳng những cầm dao, còn cầm súng, bọn họ áp chế người nhà ông, lưỡi dao sáng choang đặt trên cổ bọn họ, một khẩu súng chỉ vào đầu.
Ông không thể thấy rõ mặt bọn chúng, bọn chúng đeo kính râm, vị đại ca dẫn đầu kia trên cổ đeo một sợi dây chuyền to như đầu ngón tay cái.
“Ba… ba mau cứu tụi con…”
“Chồng à..”
Nghe tiếng vợ con sợ hãi, chú An thấp thỏm trong lòng.
“Mấy người… mấy người rốt cuộc muốn thế nào? Thả người nhà tôi ra, đừng động tới bọn họ.” Giọng chú An đã bị dọa tới phát run rồi.
“Ông già, tôi chỉ cần bản thảo trang sức ông chế tạo gần nhất thôi.. nếu không.. tôi lập tức cho bọn chúng cưỡng hiếp vợ con ông trước mặt ông.. sau đó ném xuống biển cho cá mập ăn…”
Uy ca chỉ dùng ngữ điệu nhẹ nhàng lạnh lùng mở miệng, cả căn phòng liền tràn đầy khí lạnh âm trầm, càng khiến chú An sợ tới toàn thân lạnh toát, bị dọa đến chân run khuỵu xuống đất.
“..”
“Ông già, ông không chịu nói, cũng không chịu phối hợp, phải không?” Uy ca chậm rãi lắc đầu, hắn ta lập tức kéo tóc con gái chú An, quả thực kéo đầu cô ngước lên nhìn thẳng hắn ta.
“Ồ, tư sắc này không tệ, các anh em, có muốn nếm thử mùi vị không? Hình như còn rất non đấy!”
Nhất thời, con gái chú An bị một nhóm người kéo đi, kéo khỏi ghế sofa, muốn kéo vào trong phòng.
“Ba ba… cứu con..” Con gái chú An bị dọa đến gào khóc.
“Mấy người dừng tay, đừng động tới vợ con tôi. Được, tôi đưa cho các người.” Chú An gào lên, lấy di động ra.
Nghe vậy, Uy ca làm thủ thế, thủ hạ của hắn ngay lập tức dừng lại.
“Ông già, tuyệt đối không được nói cho Thủy Mộ Hàn, càng không thể báo cảnh sát, nếu không vợ và con ông nhất định sẽ chết rất khó coi.” Nói xong, Uy ca vỗ nhẹ vào mặt chú An.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]