Chương trước
Chương sau
Xử lý xong vết thương, còn lấy một ít thuốc bôi, Đường Diệc Sâm đưa Thủy Tâm Nhu về nhà nghỉ ngơi. Anh còn nhờ Yến Thục Phân sang an ủi cô một chút.

Đường Diệc Sâm không tham dự buổi họp hàng ngày vào buổi sáng, anh vừa về tới Liên Khải, Đoạn Vô Ngân sau đó đã đến văn phòng anh báo cáo nội dung cuộc họp.


Nói chuyện công việc xong, Đoạn Vô Ngân muốn ra ngoài, Đường Diệc Sâm gọi anh lại.

“Vô Ngân, đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Đôi mắt anh gợn sóng.

“Làm sao vậy, có liên quan tới chuyện hôm nay anh đến trễ à? Lúc vừa nhận điện thoại của anh, theo trực giác em tưởng tối qua anh cày cuốc quá độ cho nên không kịp tới họp. Có phải tối qua chị dâu vắt cạn anh rồi không, hay là anh vui quá không biết mệt? Cẩn thận hư thận nha!”

Đôi môi mỏng bỗng dưng cong lên, khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Vô Ngân lộ ra nụ cười nhạt.

Anh lần nữa ngồi trở lại ghế, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, ý cười bên môi cũng càng lúc càng sâu.

“Xì.. Đã lúc nào rồi cậu còn trêu chọc tôi!” Đường Diệc Sâm lườm anh một cái, nét mặt anh nghiêm túc, chuyện anh định nói là chuyện đứng đắn.

“Sáng nay vợ tôi suýt chút nữa mất mạng rồi, nếu không phải tôi phản ứng nhanh kéo cô ấy lại, chỉ sợ hiện tại tôi không cách nào ngồi trước mặt cậu. Dọa sợ đến mất mật, suýt chút nữa đến hồn còn không có.”

“Trời… Sao nghiêm trọng vậy chứ! Dù sao cũng chúc mừng anh hiện tại còn có thể ngồi trước mặt em, nếu không em cũng không biết nên làm gì rồi. Chị dâu có bị thương hay không? Có nghiêm trọng không? Là ngoài ý muốn à?” Nghe vậy, Đoạn Vô Ngân thu hồi khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt tuấn tú của anh bỗng dưng trở nên nghiêm túc.


“Bị thương ngoài da, may mà né kịp. Tôi thấy người lái xe kia là có ý định đụng người, cũng không xem là ngoài ý muốn, kỹ thuật lái xe của hắn ta cũng không tệ, nắm bắt tốc độ rất tốt. Đường bỏ trốn rõ ràng, hẳn là đã sớm tính toán kỹ rồi.

Thấy không rõ hắn ta, đầu đội mũ bảo hiểm, bên trong còn đeo kính râm, xe không có biển số. Vô Ngân, cậu thay tôi tra một chút mấy tay đua xe ở chợ đen, người cao khoảng 1.8m, dáng người cũng gần như tôi, moi tư liệu của bọn họ ra cho tôi.”

“Được, em nhất định sẽ thay anh làm thỏa đáng. Theo anh nói như vậy thì tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, chị dâu sao lại chọc phải loại người này chứ?”

“Không biết! Dám đụng đến vợ tôi thật sự là muốn chết. Nếu để cho tôi biết là ai làm, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha.” Giọng nói lãnh khốc rít ra từ kẽ răng ẩn chứa một ngọn lửa giận.

“Chị dâu không có việc gì là tốt rồi, những chuyện khác có thể tra. Anh dành nhiều thời gian bên cạnh chị ấy đi, Liên Khải có em và Jack thay anh trông coi.”

Đường Diệc Sâm khẽ gật đầu, mi tâm anh vẫn nhíu lại.

“Đúng rồi, Vô Ngân, cậu có biết cao thủ máy tính nào không? Laptop của vợ tôi sáng nay bị rớt, không mở ra được, cô ấy lưu rất nhiều tư liệu bên trong, tìm giúp tôi biện pháp xử lý đi.”


“Anh hỏi em là đúng người rồi, em có quen một cao thủ máy tính, chuyện bưu kiện lần trước là anh ta giúp em điều tra ra.”

“Được, vậy giữa trưa cậu tìm tôi, tôi đi chung với cậu tìm anh ta.”

“Ok, không thành vấn đề.”

—————

Năm tên lưu manh kia đến cục cảnh sát xong liền đột nhiên thay đổi khẩu cung, bọn họ nói là bị vu oan giá họa, còn yêu cầu tra xét lại.

Thậm chí, bọn họ còn dự định khởi tố Cửu ca và Thủy Mộ Hàn.

Biết được kết quả này, Cửu ca giận đến xù lông. Anh cho người thả lời, nếu năm tên lưu manh kia dám nói bậy bạ, bọn họ đừng hòng ra khỏi Hong Kong, chết như thế nào cũng không biết.

Liên quan tới mấy vụ án đặc biệt, Thủy Mộ Hàn đều giao cho luật sư Dạ Vũ Dực thay anh đi xử lý, đồng thời, anh còn bảo Lục Hướng Nam tăng tốc điều tra chứng cứ, tiền không là vấn đề, anh chỉ cần tra ra manh mối.

Biết được Hoa Thiên Tầm mới chính là cháu ngoại của mình, Lê Dĩ Hoan rất vui vẻ, ngăn cách trước đó cũng tan thành mây khói. Bà bảo chú Hoàng chở bà tới tiệm mới của cô.

“Thiên Tầm, bà định mấy ngày nữa quay về Úc rồi, không bằng con đi cùng bà ngoại đi, bà ở bên kia cũng có sản nghiệp.” Lê Dĩ Hoan bình tĩnh ngắm nhìn Hoa Thiên Tầm, càng nhìn càng thích.

Trong mắt bà còn lóe lên mấy phần chờ mong.

“Cảm ơn bà đã quan tâm, tôi sinh ra ở Hong Kong, tôi không định tới nơi khác, cảm ơn ý tốt của bà. Tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, tôi cũng không muốn trèo cao gì, chuyện hôm qua nghe được tôi cũng quên rồi.”

Hoa Thiên Tầm lạnh nhạt khiến Lê Dĩ Hoan nhíu mày: “Thiên Tầm, ba mẹ con không phải không muốn nhận con, cho bọn họ chút thời gian. Tin tức kia quá bất ngờ, dù sao bọn họ và Bối Kỳ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm, nhất thời bọn họ vẫn chưa nhận ra. Bọn họ đã coi con là con gái rồi, đón con quay về nhà họ Bối cũng là chuyện sớm hay muộn.”

“Tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống của tôi, mặt khác tôi không cần nhiều như vậy, nghe qua cũng coi như thôi. Bà nếu không mua hoa thì ngồi một chút đi, tôi còn có việc phải làm.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm khẽ khom người đi ra.


Lê Dĩ Hoan thở dài một hơi, ngay sau đó lại lắc đầu.

Cô chính là ngay cả gọi bà một tiếng bà ngoại cũng không chịu, có thể thấy được trái tim cô bị tổn thương thế nào.

Tự gây nghiệt thì không thể sống nha!

Hoa Thiên Tầm không để ý tới mình, chỉ sợ bản thân bà nói gì cô cũng không nghe vào. Lê Dĩ Hoan rời đi trước.

Nhưng bà không từ bỏ, bà sẽ còn quay lại.

Kỳ thật đứa nhỏ này rất tốt, rất hiền lành, chỉ là vận mệnh trêu người!

Sau khi Lê Dĩ Hoan đi không bao lâu, Bối Trạc cũng tới.

Nhìn thấy ông, Hoa Thiên Tầm cảm thấy phức tạp trong lòng.

Trước hôm qua, cô và ông không có quan hệ gì, hôm nay bọn họ lại có thêm một tầng quan hệ trên danh nghĩa, nhưng cô và ông cũng không có loại cảm giác tình thân kia, giữa bọn họ rất lạ lẫm, lạ lẫm đến nỗi cảm giác này tựa như giữa người qua đường.

“Chú Bối, chú muốn mua hoa sao?” Hoa Thiên Tầm bình tĩnh tựa như đối đãi với khách hàng bình thường.

“Thiên Tầm…” Bối Trạc mấp máy cánh môi mới bật ra hai chữ.

“Chú Bối, tiệm chúng tôi hôm nay có ưu đãi đặc biệt, mua với hóa đơn ba trăm có thể giảm 20%.”

“Thiên Tầm, ba không đến mua hoa, ba tới tìm con. Ba… ba có cái này cho con.” Nói xong, Bối Trạc hơi run rẩy móc ra hợp đồng chuyển nhượng.

“Ba đã mua lại cửa hàng này của con, cũng chuyển nó sang cho con đứng tên… Xin lỗi, ba và mẹ con tạm thời không cho con được gì nhiều, chờ cảm xúc Bối Kỳ tốt một chút, chúng ta sẽ làm công tác tư tưởng với con bé, sẽ nhận con trở về… Hiện tại, trước phải oan ức cho con, hy vọng con có thể hiểu được.”

“Chú Bối, chú nói quá lời rồi, tôi không có quan hệ gì với chú. Tôi họ Hoa, từ nhỏ đã lớn lên ở thôn Hoa Điền, xin chú đừng hiểu lầm. Tôi và chú không thân cũng chẳng quen, ý tốt của chú tôi không thể nhận, mời chú cầm về cho. Cửa tiệm này tôi đã ký hợp đồng xong xuôi với chủ sở hữu rồi, tôi sẽ đúng hạn mỗi tháng thanh toán tiền thuê vào tài khoản ngân hàng.”

“Thiên Tầm…” Từng tiếng chú Bối khách khí kia hung hăng đâm đau Bối Trạc, bỗng nhiên đồng tử của ông co rụt lại.

“Tôi bận nhiều việc, ngại quá…”

Thiên Tầm xoay người rời đi, cô nói vài câu với Doanh Doanh, sau đó rời khỏi tiệm hoa.

Hợp đồng chuyển nhượng kia cô không cần.

Nhìn bóng lưng mỏng manh kia của Hoa Thiên Tầm, Bối Trạc còn giật mình tại chỗ, trong lòng ông rối rắm.

———–

Cao thủ chính là cao thủ, sau khi qua tay người do Đoạn Vô Ngân giới thiệu, laptop của Thủy Tâm Nhu đã được cứu rồi.

Ngày thứ ba, Đường Diệc Sâm nhận được điện thoại của chủ tiệm.

Vì cảm ơn Đoạn Vô Ngân, Đường Diệc Sâm mời anh ăn cơm, thuận tiện hai người cùng nhau tới tiệm lấy laptop.

“Anh Đường, anh trước xem thử một chút, nếu có vấn đề thì đem lại sửa. Để sửa được tôi đã bẻ khóa mật khẩu laptop rồi, anh bảo người chủ cài mật khẩu lại lần nữa nhé.”

“Được, cảm ơn!”

Để kiểm tra, Đường Diệc Sâm mở laptop của Thủy Tâm Nhu ra xem.

“Chị dâu thật sự rất tuyệt, kiểu dáng chị ấy thiết kế rất sáng tạo, em có dự cảm chị ấy sẽ tiếp tục giành giải quán quân trong cuộc thi thiết kế Kim Tử Kinh lần này.”

Đoạn Vô Ngân đứng bên cạnh Đường Diệc Sâm, nhìn anh mở một vài tệp tài liệu, anh cũng đưa mắt nhìn thêm vài lần.

“Đương nhiên rồi, vợ tôi rất tuyệt, trong lòng tôi, cô ấy chính là quán quân rồi.” Đến nay, Đường Diệc Sâm còn nhớ rõ bộ dáng hưng phấn lúc cầm chức quán quân lần trước của cô, đêm hôm đó cô ở trên tiệc ăn mừng còn uống say, là anh cõng cô về nhà.

“Chờ tới ngày em kết hôn, anh phải nói chị dâu thay em thiết kế nhẫn cưới đó.”

“Ha ha… Tôi nghe cậu nói mấy năm rồi, cũng không thấy cậu dẫn một người phụ nữ nào tới ra mắt. Cậu không cần giấu dữ vậy đâu, để anh em xem qua rồi cho cậu ý kiến cũng không tệ.”

“…”

“Anh Đường, tôi đã cố gắng khôi phục dữ liệu bên trong rồi, hy vọng không bị thiếu.”

“Cảm ơn, tôi thấy cũng không có vấn đề gì rồi.” Đường Diệc Sâm đóng laptop lại, anh móc bóp ra trả tiền sửa chữa.

“Đi thôi, lấy về cho chị dâu xem bên trong có thiếu gì không. Tiệm này của anh Lâm không tồi, lần sau có việc anh có thể trực tiếp tới tìm anh ấy là được, anh ấy là chuyên gia về phương diện máy tính, em tin anh ấy.”

Nói rồi Đoạn Vô Ngân và Đường Diệc Sâm rời khỏi tiệm sửa máy tính.

Bọn họ tách ra đi. Mấy ngày nay Thủy Tâm Nhu nôn nóng tới sốt ruột rồi, Đường Diệc Sâm nhanh chóng đem laptop đã sửa xong về cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.