Tâm tình thất vọng lướt qua trong mắt, biểu cảm Vũ Văn Thác nhiều hơn là đau lòng.
Thật ra thì anh không nỡ để Trịnh Sơ Tuyết đi cùng anh tới châu Phi, anh sao có thể để cô đi theo anh chịu khổ.
Nhìn nước mắt đong đầy trong hốc mắt, anh sao lại trách cô được.
“Em ở lại Hong Kong cũng tốt, tuổi của bác trai cũng không nhỏ, em ở bên ông ấy, tự anh đi châu Phi là được, em chờ anh trở về.” Nói xong, Vũ Văn Thác dịu dàng lau nước mắt trên khóe mắt Trịnh Sơ Tuyết.
Trịnh Sơ Tuyết hít mũi một cái, khẽ gật đầu.
“Thật xin lỗi, em nên cùng anh đồng cam cộng khổ…”
“Đứa ngốc, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Huống chi, anh đi công tác, cũng không phải đi chơi, qua bên kia chỉ sợ cũng không có thời gian ở cùng em. Em cứ ở Hong Kong, ở đây có bác trai chăm sóc em, anh cũng sẽ yên tâm.”
Trịnh Sơ Tuyết nâng gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Thác lên, bá đạo nói: “Thác… Mỗi ngày em sẽ nhớ tới anh, anh cũng phải nhớ em nha. Cho dù em không ở bên, anh cũng không được nhớ tới người phụ nữ khác, càng không thể ở cùng người phụ nữ khác, anh chỉ có thể là của em.”
“Yên tâm, trừ em ra, anh không có người phụ nữ khác. Anh vẫn còn nhớ rõ năm em 18 tuổi ngây ngốc hôn trộm anh, mùi vị đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu anh, sẽ không có người phụ nữ nào khác có thể xóa đi được.” Vũ Văn Thác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502809/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.