Chương trước
Chương sau
Người đàn ông chó má!

Thủy Mộ Hàn không quan tâm Hoa Thiên Tầm và Ỷ Kình Thiên là quan hệ gì, anh thề anh phải cướp vợ và con trở về.

Anh muốn cùng Duệ Duệ, Hoa Thiên Tầm, còn có đứa nhỏ chưa ra đời, một nhà bốn người hạnh phúc!


Giật mình trừng mắt ở cửa hồi lâu, anh mới đi vào nhà.

“Ba, mẹ đi rồi à? Mẹ có quay lại không?” Thủy Thịnh Duệ chớp mắt hỏi, trong mắt chớp lóe lên khát vọng khiến lòng người đau xót.

“Sẽ quay lại, mẹ sẽ ở cùng chúng ta, ba và mẹ đều yêu Duệ Duệ.” Thủy Mộ Hàn rất dịu dàng vuốt ve đầu Duệ Duệ.

“Ngoan, ăn cơm trước đã, lát nữa ba tắm với con.”

“Yeah! Con muốn thả vịt con, cá con, hoàng tử ếch, còn có súng bắn nước vào bồn tắm lớn.” Đôi lông mày nhỏ nhếch lên, ngay cả đôi mắt nhỏ cũng lóe ra ánh sáng chói mắt.

“Ừ… chờ chút ba chơi bắn nước với con, người thua phải ngoan ngoan ngủ nha.”

“Dạ… Con sẽ đánh bại ba.” Thủy Thịnh Duệ hăng hái trở lại. Cậu cười, rất nghiêm túc ăn cơm.

Gần đây cha không có xã giao, cha tan làm rất sớm, cha sẽ chơi với cậu.

Cậu bắt đầu có chút thích cha rồi, còn nữa, cha không lừa cậu. Cậu ngày càng có nhiều cơ hội gặp mẹ.

Nếu mẹ trở lại ở cùng bọn họ vậy là tốt nhất.

Hoa Thiên Tầm đi rồi, Thủy Mộ Hàn cũng không đói bụng, anh chỉ bình tĩnh nhìn phiên bản thu nhỏ của mình, nhìn Duệ Duệ ăn cơm, nhìn cậu mỉm cười.

Anh càng thêm kiên định, anh muốn Thiên Tầm quay lại!

Anh muốn cùng cô phục hôn!

——————–

Tận mắt nhìn Vũ Văn Thác và Mễ Lặc vào khu vực đăng ký, cũng chắc chắn máy bay thuận lợi cất cánh, Niên Bá Diễm mới trở lại Di Cảnh Viên.

“Trịnh Sơ Tuyết không ở cùng nó chứ?” Dưới vẻ mặt bí hiểm của Vũ Văn Huyễn là thâm trầm làm người không rõ tâm tư.


“Đúng vậy, chỉ có cậu chủ cùng trợ lý. Hơn nữa, Mễ Lặc đã nhớ rồi, vừa đến bên kia cậu ta sẽ lấy hộ chiếu của cậu chủ đi. Nếu không có chủ tịch phân phó, cậu chủ chỉ có thể ở châu Phi, không được đi đâu hết. Cậu ta sẽ giám thị cậu chủ.”

“Làm tốt lắm! Ném nó tới châu Phi rèn luyện là một quyết định thật tốt, cho dù nó có thể làm xong hạng mục đó hay không, dù lỗ vốn cũng đáng giá.”

Niên Bá Diễm nhíu mày lo lắng: “Chủ tịch…. Ông không sợ cô Trịnh chạy tới châu Phi tìm cậu chủ sao?”

Vũ Văn Huyễn cười phất tay, “Sẽ không đâu, cô ta nhất định sẽ không đến châu Phi. Trịnh Sơ Tuyết không chịu khổ được, tôi nhìn người trước giờ rất chuẩn. Nếu cô ta yêu Thác Nhi, cô ta hiện tại sẽ đi cùng nó, không cần phải đợi đến sau này.”

Ông cũng biết Trịnh Sơ Tuyết không thể nào đi cùng Thác Nhi tới châu Phi, cho nên ông mới có thể bạo gan ném anh sang bên đó. Ông phải cắt đứt đoạn tơ tình của anh.

Một năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, ông tin chắc bước đi này tuyệt đối không sai.

“Chủ tịch, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”

“Hạ Lập Quần và Trịnh Thế Nguyên lỗ không ít tiền, tạm thời bọn họ sẽ không có bất kỳ hành động gì. Tiếp tục giám sát bọn họ chặt chẽ cho tôi, còn nữa, nhất định phải lưu ý Trác Hi và Trịnh Sơ Tuyết.”

Vừa nhắc tới đứa cháu ngoại mà đứa con gái duy nhất của ông để lại, Vũ Văn Huyễn không tự chủ nhắm mắt lại.

Trác Hi, ông nên bắt con làm sao bây giờ?

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt!

“Chủ tịch, thật ra thì bây giờ chúng ta có thể nhổ cỏ tận gốc…”

“Không được, cũng là con cháu của mình, Trác Hi vô tội, cho nó thêm một cơ hội nữa đi… Bá Diễm, cậu đi chuẩn bị xe, dẫn theo Douglas, tôi ra ngoài một chuyến.”


Mặc dù không đồng ý nhưng thấy Vũ Văn Huyễn đã quyết định, Niên Bá Diễm cũng không khuyên nữa, ông ra ngoài chuẩn bị xe.

Cửa xe vừa mở ra, Douglas lập tức nhảy xuống.

“Douglas, chị rất nhớ em..” Đường Khả Tâm nâng đầu nó lên, dịu dàng vuốt ve.

Douglas là giống chó Labrador, cao tầm 60cm, không xem là lớn lắm cũng không coi là nhỏ, cá tính ôn hòa, hoạt bát, thông minh, cũng rất thân thiện với người.

Trong thời gian Vũ Văn Thác bị mù, nó có trách nhiệm chăm sóc anh, nó rất xứng với chức chó dẫn đường cho người mù.

Cuộc sống trong biệt thư thời gian đó, Đường Khả Tâm cũng rất thích nó, bọn họ cũng trở thành bạn tốt.

“Gâu gâu gâu….” Nó khẽ sủa vài tiếng với Đường Khả Tâm, dùng sức lắc đuôi, lỗ tai hướng về sau, ánh mắt nhu hòa.

“Chị biết, em thấy chị cũng rất vui. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không rời xa nhau, em hãy sống cùng chị nha.” Nói xong, Đường Khả Tâm ôm nó vào trong lòng, nó cũng rất nhiệt tình liếm mặt cô.

Nhìn hình ảnh xinh đẹp lại cực kỳ hòa hợp này, Vũ Văn Huyễn giống như cũng bị lây nhiễm, khóe miệng ông không tự chủ nhếch lên.

“Khả Tâm, Thác Nhi không ở Hong Kong, một năm nay liền nhờ con chăm sóc nó. Ông thấy nó ở trong biệt thự thật đáng thương, cho nên ông mang nó tới bầu bạn với con.”

“Ông Vũ Văn không cần khách khí, con rất thích nó, con sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

“Gọi ông nội đi, chúng ta đã là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.”

Đường Khả Tâm ngẩn ra, sau đó mở miệng, “Dạ… Con sẽ đổi lời, ông nội…”

“Vậy là được rồi… Thác Nhi có rất nhiều chuyện không hiểu, có đôi khi nó nói chuyện không để tâm, con đừng để trong lòng, thật ra thì tâm địa nó không xấu. Cho dù xảy ra chuyện gì, có nội ở đây, nội sẽ thay con ra mặt, cũng sẽ thay con dạy nó. Con đừng vội nản lòng với nó, cho nó chút thời gian, dù sao vụ tai nạn kia đối với nó là một đả kích lớn.”

Đường Khả Tâm vén sợi tóc ra sau tai, “Nội, nội đừng nói như vậy, con sẽ thông cảm cho anh ấy hơn… Chúng con sẽ tốt thôi.”

“Có những lời này của con thì nội an tâm rồi, cảm ơn con Khả Tâm!”

“Ha ha…”

“Con có muốn tới Bất động sản Vũ Văn làm không, ông nói mợ lớn sắp xếp cho con một vị trí?”

“Không cần đâu ạ, con muốn nghỉ ngơi trước một thời gian, qua năm lại tính tiếp.”

“Tùy con, có việc cần thì cứ mở miệng.”

Đường Khả Tâm gật đầu, cô rũ mắt xuống nhìn chằm chằm Douglas đi theo cô.

Sau này cô cũng có bạn rồi, cô sẽ không lại một mình nữa!

————

“Má nó, người phụ nữ Ôn Nghi này thật biết làm bộ! Anh Sâm, thật không hiểu mắt ba anh thế nào, sao lại thích hạng người này được chứ? Làm ơn, muốn tìm tiểu tam thì cũng tìm người đẹp mắt một chút, nhìn thôi là thấy mắc ói rồi.”

Nhìn video trên máy tính, Đoạn Vô Ngân tức giận gắt gỏng.

Con mẹ nó, bà thật đúng là không biết xấu hổ, đeo mắt kính nhìn truyền thông khóc lóc kể lể nói Đường Diệc Sâm không cho bà gặp người đàn ông của mình, không cho bà chăm sóc Đường Dụ, còn nói bản thân giống như rất oan ức.

Lại còn nói mình có bao nhiêu tình thâm nghĩa trọng, người sáng mắt vừa nhìn là biết dối trá, nước mắt đó chảy cũng thật giả dối.

Nếu biết *, tuyệt đối sẽ không đồng tình với bà, khinh bỉ bà còn không kịp!

“Không làm thì không chết, người ta kiểu cách, cần gì chấp nhặt với bà ta. Ở Hong Kong này có mấy ai chịu nể mặt bà ta, chỉ thêm trò vui cho người dân mà thôi. Aizz… Mắt ông ấy thì sao tôi biết được, dù sao không phải gu của tôi.”

“Em không nghĩ vậy, em không thể nhìn người đàn bà già mồm kia hủy hoại anh. Em đã nói với chủ biên mới của tạp chí Tinh rồi, có thể vùi dập bà ta thế nào thì cứ làm thế ấy, tin rằng mai báo vừa ra, giải trí Hong Kong lại có cái hay để đọc rồi.”

Đường Diệc Sâm nhíu mày, sau đó vô vị nhún vai một cái, “Tùy cậu, những tin tức này tôi không có hứng thú.”

“Biết hôm nay anh có việc chính phải làm, em rất biết điều, hôm nay anh tan làm sớm đi, tất cả công việc có em thay anh giải quyết, những ngày qua cực khổ cho chị dâu, anh cần phải yêu thương người ta thật tốt.

Em nhớ hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của hai người, chúc hai người hạnh phúc, sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!”

Đôi môi mỏng bỗng dưng nhếch lên, sau đó, Đường Diệc Sâm mỉm cười, “Cảm ơn, mượn lời chúc lành sớm sinh quý tử của cậu ha!”

“…” Đoạn Vô Ngân cũng cười cười.

“Đúng rồi, dạo gần đây Nguyễn Hàm thế nào?”

“Nên nói em đã nói hết với cô ấy, về phần cô ấy nghĩ thế nào em không biết. Tạm thời tâm tình cô ấy vẫn còn rất tốt, năng lực rất mạnh, đã bắt đầu làm công việc hành chính rồi. Nếu như cô ấy có thể chỉnh đốn lại tâm tình, người bạn như cô ấy vậy cũng rất tốt.”

Đôi mắt Đường Diệc Sâm hiện lên chút u sóng, theo bản năng anh vuốt nhẫn cưới ngón áp út.

“Được rồi, em đi trước đây, không quấy rầy công việc của anh.” Đoạn Vô Ngân đứng dậy ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.

Đường Diệc Sâm nhất thời im lặng, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt khiến người ta đọc không ra bất kỳ cảm xúc.

Nhìn thư ký cầm vào một bó hoa hồng xanh, Thủy Tâm Nhu giật mình sửng sốt một chút.

“Đây là cho chị?”

“Tổng giám, đương nhiên là cho chị rồi, em ghen tỵ chết đi được nè! Người ta lại còn có thiệp, thật sự ngọt ngào nha.”

Thư ký trêu ghẹo, sau đó đưa hoa cho Thủy Tâm Nhu.

Thủy Tâm Nhu nhận bó hoa hồng xanh, cầm thiệp lên nhìn một chút, môi cô nở nụ cười hạnh phúc.

‘Bà xã, anh yêu em! Kỷ niệm bốn năm kết hôn vui vẻ, anh nhớ em!’ Ký tên là Đường Diệc Sâm.

Nhìn bút tích quen thuộc, một dòng nước ấm ngọt ngào dâng lên trong lòng Thủy Tâm Nhu.

Hôm nay là kỷ niệm kết hôn của bọn họ, cô bận đến quên mất. Nếu không nhận được hoa Đường Diệc Sâm tặng, cô thật không nhớ nổi, gần đây thật nhiều việc nha.

“Chậc chậc……. Tổng giám có tình yêu thật ngọt ngào nha, làm em muốn nói chuyện yêu đương ghê, hận không có anh nào tới yêu thương.”

“Vậy em phải nhanh nha, cảm giác được yêu quả thật rất kỳ diệu.”

“Được, tối nay em nhất định phải tìm trai thử loại cảm giác này. À, nói sang chuyện chính, mới rồi tổng giám đốc Tịch Diệu Tư của Tịch thị gọi tới hẹn chị, chiều nay chị có thời gian gặp anh ta không?”

“Tịch Diệu Tư muốn gặp chị?” Thủy Tâm Nhu có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Bảo anh ấy chiều nay tới đi, chị có thời gian.”

“Được, em không quấy rầy chị nữa, em đi báo lại cho tổng giám đốc Tịch, tạm biệt.”

Thư ký đi rồi, Thủy Tâm Nhu ngồi một mình cười hihi, cô nhìn chằm chằm chữ viết đen trên tấm thiệp.

Một lát sau, cô cầm máy bàn gọi cho Đường Diệc Sâm.

“Ông xã, cảm ơn hoa anh tặng, em cũng yêu anh, em cũng nhớ anh! Chúc kỷ niệm bốn năm kết hôn của chúng ta vui vẻ.”

Cô ở cùng đường Diệc Sâm đã bốn năm rồi, thật nhanh a, đoạn đường này đi có chua có ngọt có khổ.

Hoàn hảo, bọn họ bây giờ vẫn còn ngọt ngào, hạnh phúc như vậy!

“Ừ, chúng ta còn dắt tay nhau đi tới 70 tuổi, Đường Diệc Sâm luôn yêu Thủy Tâm Nhu. Chúng ta còn phải tổ chức đám cưới vàng, đám cưới kim cương…”

“Ha ha…” Giọng nói Đường Diệc Sâm nghe rất hay, giống như tiếng đàn cello làm say mê lòng người.

Thủy Tâm Nhu nghe đến say mê, vui sướng.

“Được, chúng ta sẽ đi tới đám cưới kim cương… đến lúc đó anh đừng chê em là bà già nha.”

“Em cũng đừng chê anh là ông lão xấu xí…. Chúng ta sẽ vui vẻ, con cháu đầy nhà, bọn chúng sẽ chúc mừng cho chúng ta….”

“Ừ…” Thủy Tâm Nhu cười đến không ngậm miệng được, cô bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Đường Diệc Sâm già đi, anh còn có thể giống bây giờ nắm tay cô mà đi.

“Lát nữa anh đón em tan làm, tối nay chúng ta hẹn hò, anh không muốn bị người khác quấy rầy.”

Giọng Đường Diệc Sâm rất *, khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu ửng hồng, “Được!”

—————

Lại một lần nữa gặp phải trắc trở, Thủy Mộ Hàn đen mặt lái xe từ tiệm Hoa Thiên Tầm về Vạn Huy.

Đang lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, anh lơ đãng nhìn thấy một người phụ nữ quấn khăn giống như không thoải mái đứng trên vạch qua đường.

Nhìn thấy đèn đỏ sắp nhảy mà bà còn đứng bất động, tay che ngực, đầu gục xuống.

Thủy Mộ Hàn chỉ nhíu mày, anh không nghĩ gì nhiều, đương nhiên anh hy vọng người phụ nữ kia băng qua đường nhanh chút, đứng ở giữa đường như vậy là muốn tìm chết a.

Thình lình, người phụ nữ che mặt đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, anh mới rướn cổ lên nhìn một cái.

Đột nhiên xảy ra chuyện ngay trước mặt, Thủy Mộ Hàn vốn là người có ý thức tốt, anh xuống xe nhìn một chút. Anh gọi mấy tiếng, người phụ nữ che mặt vẫn bất tỉnh.

Không để ý được nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn, Thủy Mộ Hàn ôm người phụ nữ che mặt lên xe, vội vàng đưa tới bệnh viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.