Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Đường Diệc Sâm cũng mặc kệ Đường Thiên Hào, thu hồi tầm mắt nhìn sang Đường Dụ.

Anh không tự chủ nhíu mày, cũng nhanh chóng bước tới cạnh giường nhìn một chút.

Đúng là nệm giường đã bị ướt.

“Bà xã, em đến siêu thị bệnh viện mua ít tã quần người lớn đi.” Đường Diệc Sâm cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, vẻ mặt anh làm cho người ta đọc không ra bất kỳ tâm tình gì.

“À… Em đi liền, sẵn bảo y tá mang nệm mới tới thay.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu vội vã xách túi đi ra ngoài.


Đường Diệc Sâm hứng một thau nước nóng, sau khi vén ống tay áo lên, anh bắt đầu lau người cho Đường Dụ, dời chăn nệm ướt… Anh yên lặng làm bổn phận mà một người con nên làm, không nói gì.

Đường Thiên Hào đứng dậy, nhìn thấy hành động của Đường Diệc Sâm, trong lòng ông cũng có chút phức tạp.

Hai tròng mắt tràn đầy lửa giận cũng lặng lẽ lướt qua một luồng ánh sáng phức tạp.

Cánh môi giật giật, mấy lần muốn nói chuyện nhưng cổ họng nhất thời giống như bị thứ gì chặn lại, không nói ra lời.

Y tá ra vào, ngay cả Thủy Tâm Nhu mua tã cũng trở lại, ông còn sửng sốt đứng ở đó, không cách nào dời tầm mắt đi được.

Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu cũng bận rộn, không ai để ý tới ông, giống như ông chính là người dư thừa, người ta mới giống người một nhà!

Đường Thiên Hào vuốt mặt, chán nản rời đi.

———————–

“Thủy Mộ Hàn, anh có bệnh à, anh quấn lấy tôi làm gì? Tên khốn kiếp nhà anh thật đáng ghét, dựa vào cái gì anh cứ muốn chen vào cuộc sống của tôi, anh là gì của tôi chứ?”

Một đôi mắt đẹp tràn đầy lửa giận, Hoa Thiên Tầm tức giận nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn đang lái xe mà gầm lên.


Cô cứ đi như vậy không biết Doanh Doanh các cô có thể làm xong giỏ hoa kia trước năm giờ để giao cho người ta không, càng nhìn Thủy Mộ Hàn càng cảm thấy không vừa mắt, nhìn một chút là lửa giận liền xông lên.

“Đến thời gian có thể thăm con tôi tự nhiên sẽ đi đón nó, không cần anh phải làm gà mẹ. Anh thật phiền, anh có thể đi khuất tầm mắt tôi không, nhìn anh tôi cảm thấy ghê tởm.”

“Tối qua Duệ Duệ nói nó nhớ em, không phải chỉ thỏa mãn nguyện vọng con nhỏ thôi sao, em tức giận như vậy làm gì? Huống chi, em là mẹ nó, em không thể bỏ mặc con. Chẳng lẽ em không muốn ở cùng Duệ Duệ sao? Em có thể không cần con sao?”

“Thủy Mộ Hàn, anh đủ rồi đó! Anh đừng cứ mở miệng lại nói tới con, tôi không mắc bẫy anh đâu, tôi khinh thường anh, đồ vô sỉ.”

“Ừ, anh là đồ vô sỉ nhất, là thằng khốn kiếp, là anh đáng đời, là anh không tốt… Nếu như anh thừa nhận tất cả mà khiến em cảm thấy tốt hơn chút, anh không ngại chửi mình.”

Hoa Thiên Tầm bĩu môi, Thủy Mộ Hàn quá mẹ nó mặt dày, nói chuyện với anh căn bản chỉ tốn hơi.

Anh nói nhiều như vậy, chí ít có một cái nói đúng lòng cô, con là do một tay cô nuôi lớn, cô sao lại không muốn ở với con, cô sao lại không cần con mình.


Cho nên, tên đàn ông khốn kiếp này thật tiện, lợi dụng con trai để tiếp cận cô.

Mà cô cũng thật không có tiền đồ, vừa nghĩ tới Duệ Duệ liền không đành lòng.

Hoa Thiên Tầm không lên tiếng nữa, cô dời mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ xe.

Nháy mắt bầu không khí trong xe trở nên đông lạnh!

Vừa nhìn thấy cha mẹ cùng đến đón mình tan học, Thủy Thịnh Duệ rất vui, đuôi lông mày nhỏ cũng xếch lên, đôi mắt ti hí cười híp lại.

Cha ôm cậu, bàn tay khác còn ôm mẹ tay xách cặp. Mấy bậc phụ huynh tới đón con tan học còn nhìn một nhà ba người họ với ánh mắt ngưỡng mộ, đây là hình ảnh cậu mong đợi bấy lâu.

Thật tốt, cậu có thể giống những bạn nhỏ khác hạnh phúc như vậy!

Không muốn con trai thất vọng, cho dù bị Thủy Mộ Hàn ôm không được tự nhiên, Hoa Thiên Tầm cũng cố đè ép lửa giận kia xuống.

Từ trong ánh mắt Thủy Thịnh Duệ, cô đọc ra được khát vọng của cậu.

Tâm tư giấu kín bấy lâu của Hoa Thiên Tầm không khỏi nhói đau.

Hình ảnh này cô cũng đã từng ảo tưởng qua vô số lần, lâu lắm mới làm được một lần như vậy, hơn nữa cảm giác này quấy nhiễu khiến cô khó chịu.

Hoa Thiên Tầm lên xe cũng chỉ ở bên bắt chuyện cùng Thủy Thịnh Duệ, hoàn toàn nhìn như không thấy Thủy Mộ Hàn.

Nếu như không phải vì vụ tai nạn xe kia, cô và con trai vẫn sống vui vẻ, bọn họ sẽ không bị chia rẽ. Nếu nói cô không chút oán hận nào với Thủy Mộ Hàn thì đó là giả.

Hoa Thiên Tầm nghe Thủy Thịnh Duệ kể chuyện trong nhà trẻ, cậu còn nói với cô giáo viên tặng cho cậu ngôi sao bé ngoan, còn khen cậu ăn cơm nhanh….

Cô rất nghiêm túc lắng nghe, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Cô vô cùng quý trọng thời gian vui vẻ bên cạnh con trai.

Cho nên dù ghét Thủy Mộ Hàn, cô vẫn đè xuống tâm tình mình, tránh ảnh hưởng tới tâm tình con trai.

Dần dần, đầu cô ngã ra sau, vậy mà ngủ thiếp đi.

“Suỵt… Duệ Duệ, đừng nói nữa, mẹ ngủ rồi, chúng ta đừng đánh thức mẹ có được không?” Hoa Thiên Tầm là mỉm cười mà ngủ, Thủy Mộ Hàn nhìn cô mấy lần, ánh mắt anh dịu dàng lại ấm áp.

“Dạ.. Mẹ nhất định là mệt rồi. Trước kia lúc mẹ kể chuyện cho con cũng vậy, nói nói lại ngủ thiếp đi. Mẹ ở thôn Hoa Điền trồng rất nhiều hoa, còn phải chăm sóc Duệ Duệ, mẹ rất cực khổ, cho nên Duệ Duệ rất ngoan, con sẽ giúp mẹ rửa chén nè, còn giúp mẹ tưới hoa… Mấy chuyện nhỏ Duệ Duệ đều làm tốt.”

Thủy Mộ Hàn đau lòng, cái mũi chua xót.

Anh cảm thấy mình thật khốn kiếp, mấy năm không có anh bên cạnh thật khổ cho Hoa Thiên Tầm. Anh còn quá đáng với cô như vậy, cô ghét anh cũng phải.

Cô không chịu tha thứ cho anh cũng là anh đáng đời!

“Duệ Duệ, sau này có ba, ba sẽ cho con và mẹ hạnh phúc, chúng ta sẽ ở chung một chỗ thật vui vẻ.”

“Dạ được, Duệ Duệ thích nhất ba mẹ ở chung một chỗ, hihi…”

Nghe con trai cười khúc khích, Thủy Mộ Hàn cảm nhận được một dòng nước ấm trào lên.

Thật ra thì hạnh phúc thật sự rất đơn giản, chẳng qua là anh nghĩ đến phức tạp. Thật may bây giờ anh quay đầu còn kịp!

——————–

Vũ Văn Thác đen mặt đi đến văn phòng luật sư Hắc Mộc Đồng, lúc ký giấy kết hôn hoàn toàn không có chút vui vẻ.

Ký xong anh liền đi, anh hoàn toàn không coi cô là vợ mình.

Anh cũng quăng lại mấy lời cho Khả Tâm, đời này anh tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, hơn nữa, chờ anh từ châu Phi về, chuyện đầu tiên chính là nghĩ cách ly hôn, anh chắc chắn sẽ không cử hành hôn lễ với cô.

Mặc dù đáy lòng đã chuẩn bị sẵn mọi kết quả xấu nhất, lúc Vũ Văn Thác nói ra lời này, Đường Khả Tâm vẫn đau đớn.

Muốn khóc, hốc mắt lại không có chút nước mắt, chỉ có cảm giác chua chát quấy nhiễu cõi lòng khó chịu nói không ra lời.

Vũ Văn Thác, anh nói không chạm vào em, nhưng anh đã sớm chạm rồi. Lúc anh biết người ở cùng anh thời điểm anh mù không phải là Trịnh Sơ Tuyết mà là em, anh có thể hay không còn cắn răng nghiến lợi nói muốn bóp chết em?

Đoạn thời gian chúng ta ngày đêm triền miên kia, anh có thích em chút nào không?

Đường Khả Tâm tự giễu cười cười, cô thất thần đi trên đường.

Vừa rời khỏi văn phòng luật sư Hắc Mộc Đồng, Vũ Văn Thác đi Starbucks, anh hẹn gặp Trịnh Sơ Tuyết ở đó.

Anh không nói cho cô chuyện anh và Đường Khả Tâm ẩn hôn, bởi vì anh rất chắc chắn sẽ không cưới người phụ nữ ghê tởm đó.

Cho dù một năm sau anh từ châu Phi trở về, anh cũng sẽ chỉ kết hôn với Trịnh Sơ Tuyết, anh không muốn cô suy nghĩ lung tung giận dỗi buồn phiền.

“Tuyết Nhi, mai anh phải đi châu Phi rồi, em đi cùng anh được không?” Vũ Văn Thác nắm chặt tay Trịnh Sơ Tuyết, anh rất nghiêm túc nói với cô.

Nếu cô đồng ý, anh sẽ dẫn cô đi cùng.

“Thác… Anh phải đi châu Phi, lại còn là ngày mai nữa sao? Sao phải đi gấp như vậy, anh qua bên đó bao lâu?” Trịnh Sơ Tuyết trợn to hai mắt, cô khó có thể tin quyết định của Vũ Văn Thác. Cô chưa từng nghe anh nói qua anh muốn đi đến cái nơi chim không đẻ trứng như châu Phi.

Muốn cô đi cùng anh, ôi trời… nghĩ tới cảnh tượng khó khăn bên kia cô liền nổi da gà, thành thật mà nói, cô không muốn qua bên đó chịu khổ.

Đầu óc cô có bệnh sao?

Cuộc sống an nhàn bên này không hưởng thụ, cùng anh chạy sang châu Phi chịu tội, đầu óc cô không ngu!

“Bất động sản Vũ Văn mua một mảnh đất bên đó, anh phụ trách hạng mục kia, phải ở đó một năm. Anh hy vọng em đi cùng anh. Chờ anh hoàn thành hạng mục đó, chúng ta kết hôn có được không?”

Nhất thời khóe miệng Trịnh Sơ Tuyết giật giật một chút, đôi mắt đẹp gian xảo hiện lên chút ghét bỏ.

Cô che giấu tâm tình mình rất tốt, ngay sau đó cô nhếch khóe miệng để làm dịu biểu hiện bất thường của mình.

“Thác, không phải em không muốn đi cùng anh, nhưng đã lâu rồi em không ở cùng ba em, làm con gái…… thật không hiếu thuận! Nhưng trong lòng em có anh, em đặt anh ở vị trí thứ nhất, nhưng.. em không muốn ba em thất vọng, thương tâm…. Ông ấy chỉ có một đứa con gái là em..”

Trịnh Sơ Tuyết tội nghiệp nhìn Vũ Văn Thác, nước mắt nói đến là đến, đã chắn đầy trong hốc mắt, làm cho người ta không tự chủ cảm thấy thương tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.