Nghe vậy, Đường Diệc Sâm cũng mặc kệ Đường Thiên Hào, thu hồi tầm mắt nhìn sang Đường Dụ.
Anh không tự chủ nhíu mày, cũng nhanh chóng bước tới cạnh giường nhìn một chút.
Đúng là nệm giường đã bị ướt.
“Bà xã, em đến siêu thị bệnh viện mua ít tã quần người lớn đi.” Đường Diệc Sâm cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, vẻ mặt anh làm cho người ta đọc không ra bất kỳ tâm tình gì.
“À… Em đi liền, sẵn bảo y tá mang nệm mới tới thay.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu vội vã xách túi đi ra ngoài.
Đường Diệc Sâm hứng một thau nước nóng, sau khi vén ống tay áo lên, anh bắt đầu lau người cho Đường Dụ, dời chăn nệm ướt… Anh yên lặng làm bổn phận mà một người con nên làm, không nói gì.
Đường Thiên Hào đứng dậy, nhìn thấy hành động của Đường Diệc Sâm, trong lòng ông cũng có chút phức tạp.
Hai tròng mắt tràn đầy lửa giận cũng lặng lẽ lướt qua một luồng ánh sáng phức tạp.
Cánh môi giật giật, mấy lần muốn nói chuyện nhưng cổ họng nhất thời giống như bị thứ gì chặn lại, không nói ra lời.
Y tá ra vào, ngay cả Thủy Tâm Nhu mua tã cũng trở lại, ông còn sửng sốt đứng ở đó, không cách nào dời tầm mắt đi được.
Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu cũng bận rộn, không ai để ý tới ông, giống như ông chính là người dư thừa, người ta mới giống người một nhà!
Đường Thiên Hào vuốt mặt, chán nản rời đi.
———————–
“Thủy Mộ Hàn, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502808/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.