Chương trước
Chương sau
Lúc Đường Diệc Sâm chạy tới bệnh viện, Thủy Tâm Nhu, Yến Thục Phân và chú Huân đang ở bên ngoài phòng bệnh nóng ruột chờ đợi.

“Ba sao rồi, bác sỹ có nói gì chưa?”

“Vẫn còn đang kiểm tra, tình huống hình như không tốt lắm.” Vẻ mặt Ỷ Trí Huân nghiêm trọng, mày nhíu lại.

Vẻ mặt Thủy Tâm Nhu và Yến Thục Phân cũng không tốt lắm, lộ ra chút nặng nề.



Nghe chú Huân nói như vậy, Đường Diệc Sâm đã hiểu rõ, di chứng bác sỹ nói tới chỉ sợ đã xảy ra rồi, hậu quả hẳn sẽ nghiêm trọng.

Không bao lâu, Đường Thiên Hào cũng tới, thấy đám người không nói tiếng nào đứng ngoài phòng bệnh chờ, đáy lòng ông cũng có dự cảm không tốt.

“Anh cả sao rồi, bác sỹ chưa ra sao?”

“..”

Mọi người chỉ liếc mắt nhìn ông một cái, không ai muốn để ý tới người tới tham gia náo nhiệt như ông.

Cho dù không nói ra thì mọi người cũng biết ông mang tâm tư gì tới đây, niệm tình ông cũng họ Đường, cho nên mới không đuổi ông đi.

Bầu không khí bởi vì Đường Thiên Hào đến mà nhanh chóng đông lạnh, trừ tiếng bước chân và người đi đường nói chuyện, giữa bọn họ là một không khí yên lặng dị thường.

Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, bác sỹ đi ra.

“Bác sỹ, anh tôi thế nào rồi?” Đường Thiên Hào tiến lên trước hỏi.

So với những người ở đây, ông vội đến không kịp chờ. Đường Diệc Sâm bọn họ đều coi thường ông.



“Thân nhân có thể vào thăm ông Đường, tình huống của ông ấy không tốt, mặc dù tỉnh nhưng lại để lại di chứng.”

Ỷ Trí Huân mấp máy môi, theo lời bác sỹ nói, ông đã thấy được di chứng để lại lúc Đường Dụ mới vừa tỉnh.

Miệng nhếch, mắt xếch, nhìn thấy bọn họ trong phòng bệnh, ông muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cho dù môi mấp máy thế nào thì cũng không phát ra được lời nào, chỉ là ánh mắt dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm ông và Yến Thục Phân.

Nhìn ra được tâm tình ông tương đối kích động, nhưng ông chỉ nằm trên giường, không giãy dụa ngồi dậy được.

“Không phải tỉnh rồi sao? Sao còn có di chứng?” Đường Thiên Hào tự lẩm bẩm, ông khó có thể tin kết quả mà bác sỹ nói tới.

“Nghiêm trọng không?” Thở dài một tiếng, đưa tay lên xoa khuôn mặt thất vọng.

“Có thể trị được không?” Nếu anh cả biến thành phế nhân, vậy ông và Ôn Nghi còn có hy vọng gì.

Trước mắt ông chỉ quan tâm Đường Dụ lúc nào thì có thể trở lại bình thường, lúc đầu ông còn có chút ảo tưởng, tình huống của ông trực tiếp ảnh hưởng tới kế hoạch của ông và Ôn Nghi.



Yến Thục Phân rất không vui nhìn chằm chằm Đường Thiên Hào, “Ông không để cho bác sỹ nói hết lời được sao? Tôi thật không nhìn ra ông thật lòng quan tâm anh của ông hay quan tâm gia nghiệp của ông ấy?”

“Yến Thục Phân, nơi này không tới phiên bà nói chuyện, bà đã không còn là chị dâu tôi rồi. Sợ rằng bà không muốn anh tôi khôi phục đi? Là bà hận sao anh ấy không chết sớm chứ gì? Nếu anh tôi có gì không hay xảy ra, con trai bà là người được hưởng lợi nhất, à… mà bà chắc cũng ước gì anh ấy chết đi?”

Đáy mắt sắc bén thoáng lạnh, Đường Diệc Sâm nghiêm nghị nhìn Đường Thiên Hào.

“Chú hai, đây là bệnh viện, nếu chú muốn gây sự thì mời rời đi. Bà ấy là mẹ tôi, không cần chú nể tình, tôi cho bà ấy thể diện là đủ rồi. Người nào đối tốt với nhà chúng tôi tôi đều nhìn rõ ràng, cho dù giả bộ, tôi cũng có thể nhìn ra được, đừng giả vờ trước mắt tôi, không có tác dụng đâu. Đường Diệc Sâm tôi không thích thói đạo đức giả kia.”

Nhìn thấy hai đám lửa từ mắt Đường Diệc Sâm, Đường Thiên Hào tức thời ngậm miệng, ông đi vào phòng bệnh thăm Đường Dụ.

Bác sỹ đã gặp qua nhiều trường hợp tranh chấp của nhà hào môn kiểu này, lúc cả nhà đang cãi nhau, ông thức thời im miệng không lên tiếng, bởi vì phú hào này ông không chọc được.

Nhìn mùi thuốc súng bớt đi, bác sỹ trưởng của Đường Dụ nhìn Đường Diệc Sâm, “Anh Đường, mời đến văn phòng tôi nói chuyện, tình huống của ông Đường quả thật không tốt.”

“Diệc Sâm, con đi đi, phòng bệnh có chú và mẹ con xem chừng, Đường Thiên Hào không dám làm loạn đâu.”

Mím môi gật đầu một cái, Đường Diệc Sâm đi theo bác sỹ.

————

“Anh Đường, ông Đường đã tỉnh nhưng di chứng để lại rất nghiêm trọng. Các cơ mặt bị méo mó, không chỉ có vậy, ông ấy còn bị mất ngôn ngữ.

Mới nãy kiểm tra, chân dưới của ông ấy cũng không có cảm giác, chẩn đoán chính xác là liệt nửa người. Cuộc sống hàng ngày của ông ấy sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, có thể nói đã đánh mất năng lực tự chăm sóc bản thân, rất có thể còn dẫn đến đi tiểu *.”

Đường Diệc Sâm nhíu chặt mày, các cơ trên mặt cũng đột nhiên căng cứng. “Có thể chữa không?”

“Kết hợp trị liệu đông tây có thể sẽ có kết quả tốt chút, châm cứu có thể cải thiện tê liệt tay chân và chức năng ngôn ngữ, phương pháp chữa trị tốt nhất chủ yếu là phương pháp trị liệu. Nhưng không nhất định có thể khỏi hẳn, nhất là liệt chân. Sợ rằng quãng đời còn lại ông Đường sẽ phải sống dựa vào xe lăn.”



Nhất thời Đường Diệc Sâm rũ mắt im lặng, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt sắc bén lóe ra tia phức tạp.

Một lát sau, anh mới hé môi mỏng, “Cố gắng hết sức chữa khỏi cho ông ấy, bất kể cần bao nhiêu tiền, tôi muốn có kết quả tốt nhất.”

“…”

Rời khỏi văn phòng bác sỹ, Đường Diệc Sâm đứng ở ban công đốt một điếu thuốc hút.

Ánh mắt hẹp dài híp lại nhìn chằm chằm phương xa, môi mỏng gợi cảm thỉnh thoảng lại nhếch lên hít một hơi thuốc, khói thuốc quanh quẩn.

Ánh mắt anh có chút khô khốc, bàn tay vô lực xoa lên khuôn mặt anh tuấn.

Tình thế này với anh rất có lợi, anh hẳn nên vui vẻ nhưng anh không làm được.

Anh hoàn toàn có thể bỏ mặc Đường Dụ nhưng anh không làm chuyện tuyệt tình như vậy được.

Cho dù ông không coi anh là con trai nhưng bọn họ không thể bỏ được quan hệ huyết thống.

Anh không phải người máu lạnh, anh vẫn còn nhớ tới phần tình thân nhỏ bé kia.

Hút xong điếu thuốc, cảm xúc của Đường Diệc Sâm đã bình tĩnh lại, anh cất bước đi trở về phòng bệnh.

Đường Dụ đã tỉnh, ông ú a ú ớ, không biểu đạt được gì rõ ràng. Đường Diệc Sâm đọc hiểu ánh mắt ông, ông đang tức giận, ông rất tức giận, tâm tình ông rất kích động!

Toàn bộ di chứng đều rất rõ ràng, một bên mũi xuất hiện nếp nhăn, nếp gấp mũi trái và phải không đối xứng; một bên khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt không đối xứng, nước bọt lau xong lại chảy xuống.

Nhìn người cha trước kia không ai bì nổi trở thành như vậy, bất giác trong lòng Đường Diệc Sâm cảm thấy phiền muộn, chua chát.

“Chú Huân, chú và mẹ về nghỉ ngơi đi, ở đây có con và Tâm Nhu là được rồi.”

“Ừ, có gì thì cho chú biết, chú lập tức tới ngay.” Ỷ Trí Huân biết rõ tính khí Đường Dụ, ông không muốn gặp lại ông và Yến Thục Phân, ông hung ác nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Cho nên tâm tình ông mới có thể kích động như thế, chỉ sợ ông hiện tại vô cùng ghét bộ dáng của bản thân đi.

Chênh lệch quá lớn khiến ông cũng không chấp nhận nỗi sự thật.

Thở thật dài, Ỷ Trí Huân ôm Yến Thục Phân rời khỏi phòng bệnh.

“Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt, em nhất định sẽ tìm bác sỹ giỏi nhất chữa khỏi bệnh cho anh.” Đường Thiên Hào đứng ở bên cạnh giường, cầm tay Đường Dụ nói.

Ông nhất định phải chữa khỏi cho ông, nếu không… ông chỉ có hít gió tây bắc, ông còn tư cách gì đấu cùng Đường Diệc Sâm nữa.

“Chú hai, nơi này chỉ còn lại tôi và chú, chú không cần giả dối nữa, thật buồn cười. Chú có tâm tư gì người khác không biết sao? Thật giả tạo!”

“Đường Diệc Sâm, là cậu không muốn chữa khỏi cho ba cậu đi, ông ấy thành bộ dạng này cậu là người vui vẻ nhất mới đúng. Là cậu ao ước có được Liên Khải, là cậu ước gì ông ấy chết đi để Liên Khải thuộc về cậu.”

Đường Diệc Sâm bỗng dưng vọt tới nắm cổ áo Đường Thiên Hào, cũng nhấc ông lên, ánh mắt hung tợn nhìn ông chằm chằm, “Đường Thiên Hào, tôi chịu gọi ông một tiếng chú hai bởi vì tôi còn coi ông là trưởng bối, lúc tôi nể mặt ông thì ông đừng không biết xấu hổ. Chuyện nhà chúng tôi còn chưa tới phiên ông ở chỗ này giương oai. Nếu chọc tôi giận, ông có tin là hiện tại tôi sẽ cho ông cút khỏi Liên Khải không?

Tâm tư ông ông biết rõ nhất, không cần người khác nói. Ông dám động đến Liên Khải thử xem, tôi lập tức khiến ông không thể ở lại Hong Kong này. Tôi nói được làm được. Bây giờ ông cút ngay cho tôi, không có lệnh của tôi, sau này không cho phép ông tới bệnh viện, không cho phép ông ở gần ba tôi nữa. Ông ấy là bệnh nhân, bác sỹ nói ông ấy cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể tùy tiện quấy rầy ông ấy.”

Nói xong Đường Diệc Sâm ném Đường Thiên Hào xuống đất.

Lại dám đối với ông như vậy, Đường Thiên Hào giận tím mặt, cơ thịt nơi khóe mắt giật giật, ánh mắt không chút nào che giấu oán hận.

Cho dù trong lòng có lửa, lúc liếc thấy hai đám lửa nhảy nhót trong mắt Đường Diệc Sâm, ông lại không hiểu sao có phần run sợ, không dám lập tức nổi bão.

Đường Dụ đỏ mặt nhưng ông chỉ có thể nhìn, cổ họng ông không phát ra được tiếng cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm trên giường, càng không biểu đạt được ông muốn làm gì.

“Ông xã, ba ông ấy.. đi tiểu trên giường…”

Nhìn nước chảy từ trên giường xuống, Thủy Tâm Nhu nhíu mày, trong lòng phức tạp.

Cha chồng khó chịu, có thể thấy được từ trong mắt ông.

Ông đáng thương mà nhìn bọn họ, trong hốc mắt vậy mà không biết sao lại có nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.