Lúc Đường Diệc Sâm chạy tới bệnh viện, Thủy Tâm Nhu, Yến Thục Phân và chú Huân đang ở bên ngoài phòng bệnh nóng ruột chờ đợi.
“Ba sao rồi, bác sỹ có nói gì chưa?”
“Vẫn còn đang kiểm tra, tình huống hình như không tốt lắm.” Vẻ mặt Ỷ Trí Huân nghiêm trọng, mày nhíu lại.
Vẻ mặt Thủy Tâm Nhu và Yến Thục Phân cũng không tốt lắm, lộ ra chút nặng nề.
Nghe chú Huân nói như vậy, Đường Diệc Sâm đã hiểu rõ, di chứng bác sỹ nói tới chỉ sợ đã xảy ra rồi, hậu quả hẳn sẽ nghiêm trọng.
Không bao lâu, Đường Thiên Hào cũng tới, thấy đám người không nói tiếng nào đứng ngoài phòng bệnh chờ, đáy lòng ông cũng có dự cảm không tốt.
“Anh cả sao rồi, bác sỹ chưa ra sao?”
“..”
Mọi người chỉ liếc mắt nhìn ông một cái, không ai muốn để ý tới người tới tham gia náo nhiệt như ông.
Cho dù không nói ra thì mọi người cũng biết ông mang tâm tư gì tới đây, niệm tình ông cũng họ Đường, cho nên mới không đuổi ông đi.
Bầu không khí bởi vì Đường Thiên Hào đến mà nhanh chóng đông lạnh, trừ tiếng bước chân và người đi đường nói chuyện, giữa bọn họ là một không khí yên lặng dị thường.
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, bác sỹ đi ra.
“Bác sỹ, anh tôi thế nào rồi?” Đường Thiên Hào tiến lên trước hỏi.
So với những người ở đây, ông vội đến không kịp chờ. Đường Diệc Sâm bọn họ đều coi thường ông.
“Thân nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502807/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.