Chương trước
Chương sau
Yến Thục Phân đã thay áo cưới xong, cũng trang điểm xong xuôi, bà bình tĩnh ngồi trong phòng cô dâu chờ.

Thế nhưng lòng bà một phút cũng không bình tĩnh được.


Đã đến lúc này rồi bà vẫn không thấy Đường Diệc Tấn, ngay cả ngày đó thử lễ phục anh cũng không xuất hiện.

Xác thực mà nói, sau khi anh biết thân thế của mình, anh liền không để ý tới bà và Ỷ Trí Huân, cho dù bọn họ gọi điện tới, anh cũng không nghe máy.

Hôn lễ này chỉ sợ anh sẽ không tham dự, anh còn đang trách bọn họ.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, anh hai nhất định sẽ đến. Nếu anh ấy không đến, con và anh cả tuyệt đối không tha cho anh ấy.” Giống như nhìn thấu tâm tư Yến Thục Phân, Đường Khả Tâm nắm lấy tay bà, cô truyền năng lượng cho bà.

“Cho dù anh con không đến, mẹ cũng không trách anh con, đều do chúng ta sai.” Đôi mắt thoáng hiện chút thất vọng, tuy hôm nay là ngày đại hỉ, Yến Thục Phân vẫn không tự chủ được cảm thấy mũi chua xót.

“Mẹ, Ảnh Vũ đã hứa với con, em ấy nhất định sẽ đưa chú em tới, mẹ đừng lo lắng. Chú ấy đâu có nhỏ mọn như vậy, gần đây bận quá mà thôi. Mẹ yên tâm, chú ấy sẽ đến, nhất định sẽ đến.”

Ngay cả Thủy Tâm Nhu cũng nhìn ra bà đang khổ sở, không vui, Yến Thục Phân khẽ gật đầu, nở nụ cười nhạt, cố gắng nghĩ tới chút chuyện vui để tâm tình tốt lên.

Bên ngoài nhiều khách khứa như vậy, bà không thể khiến cho Ỷ Trí Huân mất thể diện được, ông đợi bà nhiều năm như thế, bà nên vui vẻ mới đúng.

————————–

“Diệc Tấn, anh nhanh lên a.” Ngự Ảnh Vũ thúc giục, không để ý giữa hai chân chua xót đau đớn, kéo anh từ trên taxi xuống.

Ngay cả bộ lễ phục trên người anh cũng là cô vừa đấm vừa xoa dụ anh mặc vào, cô lớn như vậy thực không gặp qua cái tên khốn sĩ diện như này.


Nếu không phải vì hôm nay là ngày rất quan trọng, cô khẳng định đạp chết anh.

“Cười lên…” Nói xong, Ngự Ảnh Vũ dừng lại kéo bắp thịt trên mặt Đường Diệc Tấn, bảo anh làm khuôn mặt cười.

“Tụi mình tham dự hôn lễ chứ không phải tang lễ, xinh anh làm ơn đừng trưng cái khuôn mặt thảm sầu này ra, bằng không người ta sẽ nghĩ là anh chết cha hay chết mẹ đó, biết không?”

“Phì, cái miệng quạ đen nhà em, ai chết cha mẹ chứ, bọn họ còn sống rất tốt, anh đương nhiên biết là tới tham gia hôn lễ của họ. Khiêm tốn, em hiểu không? Em không biết lúc anh không nói gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cực kỳ ngầu sao? Cao ngạo lạnh lùng, fan của anh thích vậy.”

“Thích cái đầu anh, anh im miệng cho em, mỉm cười coi nào, ngoan ngoãn đi theo em, tụi mình đến muộn đã rất thất lễ rồi.”

“Xì… anh hùng người ta đều lên sân khấu sau cùng, vừa có mặt liền giành được nhiều tràng vỗ tay hơn mấy người bị đánh cho chết đi sống lại kia.”

Ngự Ảnh Vũ tức giận lườm anh một cái, Đường Diệc Tấn lập tức mím môi không hé răng.

Lỡ như cô mất hứng đuổi anh ra khỏi nhà, hừ, ai tới thu lưu anh?


Trong lễ đường, người thân và bạn bè cùng khách mời đều đang chờ đợi cô dâu, nghệ sỹ dương cầm cũng đang chuẩn bị đánh bản nhạc nền hôn lễ, Đường Diệc Tấn và Ngự Ảnh Vũ mới lọ mọ đi vào.

Nhìn thấy con trai rốt cuộc xuất hiện, Ỷ Trí Huân hiểu ý khẽ nhếch miệng, mỉm cười.

Đường Diệc Sâm nhưng lại liếc Đường Diệc Tấn một cái, ý tứ cảnh cáo anh nếu hôn lễ này anh mà làm hỏng, khẳng định cho anh đẹp mặt.

Tiếp nhận nhẫn cưới Đường Khả Tâm đưa, Đường Diệc Tấn đứng ở vị trí phù rể bên trên.

Ngay sau đó, trong lễ đường vang lên bản nhạc nền hôn lễ…

Cùng tiếng nhạc hạnh phúc, Yến Thục Phân đã đội voan trắng, hai tay cầm bó hoa chậm rãi từ cửa lễ đường đi về phía Ỷ Trí Huân đang đứng trước mặt cha sứ.

Con đường hạnh phúc này dường như dài đằng đẵng mà lại làm như giật mình mà qua, bà một đường đi tới, trong đầu không ngừng hiện lên ký ức giữa bọn họ.

Ba mươi năm, bọn họ rốt cuộc có kết quả rồi, bà sẽ không cô phụ thâm tình của ông.

Thật tốt, bà nhìn thấy Đường Diệc Tấn trong lễ đường, anh xuất hiện giống như ông trời đưa lễ vật tốt nhất cho bà và Ỷ Trí Huân, bà không còn cầu mong gì nữa.

Giây phút bà đặt tay vào trong tay Ỷ Trí Huân kia, bà cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Đã từng, hạnh phúc cách bà rất xa, bà căn bản không dám hy vọng xa vời về ngày này.

Hôm nay trở thành hiện thực, trong lòng bà không chỉ vui vẻ mà còn vô cùng kích động.

Bọn nhỏ đều tới tham dự hôn lễ, đây là lời chúc phúc tốt nhất với bà và Ỷ Trí Huân.

Cùng đứng với Ỷ Trí Huân trước mặt cha sứ, Yến Thục Phân từ cõi lòng hụt hẫng lập tức lấy lại tinh thần, ở trước mặt cha sứ, bà phải thành kính, nhất định phải nghiêm túc thề, lúc này mới không uổng phí mảnh thành tâm kia.

“…”

“Tôi đồng ý.”

Một câu vô cùng đơn giản, chỉ sợ là lời tỏ tình dễ nghe nhất trên thế giới. Ỷ Trí Huân đắm đuối đưa tình nhìn Yến Thục Phân.

Dưới sự chứng kiến của cha sứ, bọn họ trao nhau nhẫn cưới, sau khi đạt được sự chấp thuận, ông nhanh chóng xốc khăn voan của Yến Thục Phân lên.


Bà hôm nay xinh đẹp giống như trong hôn lễ năm đó, không nghĩ tới trong hôn lễ náo nhiệt của bạn ông, ông vừa nhìn liền cảm mến bà rồi.

Chỉ là bọn họ quen biết nhau sai thời điểm.

Ông cho rằng đời này ông chỉ có thể yên lặng chúc phúc cho bà, quan tâm bà, bọn họ sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, không nghĩ tới sai thời điểm, duyên phận lại khiến tình yêu bọn họ nảy sinh rồi!

Đến nay, bọn họ đã tìm được chốn để trở về.

“Tôi tuyên bố, ông Ỷ Trí Huân và bà Yến Thục Phân trở thành vợ chồng hợp pháp, đến chết không đổi, đầu bạc răng long. Chú rể có thể hôn cô dâu. Buổi lễ kết thúc.”

Tuy tuổi tác không nhỏ, dưới ánh mắt của người thân, bạn bè và khách mời, bà vẫn không tự giác có chút làm nũng, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn chằm chằm Ỷ Trí Huân.

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại hôn môi người phụ nữ của mình rồi, Ỷ Trí Huân cúi đầu chiếm lấy môi Yến Thục Phân, ôn nhu trằn trọc triền miên, sau cùng lưu luyến kết thúc nụ hôn nồng nhiệt.

Lễ đường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khóe mắt Đường Khả Tâm và Thủy Tâm Nhu không kìm được nước mắt, các cô vui vẻ thay mẹ, thật sự, đó là nước mắt hạnh phúc.

Buổi lễ kết thúc, cha sứ rời đi, khách mời cũng lần lượt tản đi, Đường Diệc Tấn vẫn sững sờ đứng cạnh Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân.

Mặc dù có cảm giác không được tự nhiên, anh vẫn mở miệng nói: “Này, con đem mẹ giao cho chú, chăm sóc bà ấy cho thật tốt. Bà ấy oan ức hơn nửa đời người, nhất định phải khiến cho bà ấy trở thành một người phụ nữ hạnh phúc. Nếu bà ấy không vui, con sẽ không bỏ qua cho chú.”

“Con yên tâm, chú sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt.” Biết anh vẫn không gọi cha, Ỷ Trí Huân cũng không miễn cưỡng anh.

“Diệc Tấn..”

“Thời gian không còn sớm, chúng ta ra ngoài chụp ảnh đi. Mẹ, hôm nay là ngày đại hỉ, vui vẻ lên. Mẹ không cần lo lắng cho con, Ảnh Vũ chăm sóc con rất tốt, cuộc sống cũng rất thoải mái. Mẹ xem, con ở bên nhà cô ấy lâu vậy đã béo lên mấy ký rồi, mọi người chọn lễ phục cho con hơi nhỏ đó.”

Nói xong, Đường Diệc Tấn ngẩng đầu lên dùng lực chớp chớp mắt.

Chết tiệt, hốc mắt anh vậy mà đã ươn ướt rồi, giờ này phút này, anh cũng thực con mẹ nó xúc động.

“Được rồi, đi chụp ảnh trước đi, bạn bè người thân đều ở bên ngoài chờ tung hoa cưới a.”

Chụp ảnh xong, những cô gái chưa lập gia đình đứng chụm một chỗ, Ngự Ảnh Vũ cũng lôi kéo Đường Khả Tâm ra đứng trong hàng.

“Ảnh Vũ, hoa cưới này chị tới tranh đi, em hy vọng chị và anh hai sớm chút thành đôi, anh ấy nên cho chị danh phận rồi.”

“Không sao, em cũng có thể tới thử thời vận, nói không chừng a, duyên phận của em cũng sắp đến rồi.”

Nghe vậy, Đường Khả Tâm cười giễu, đáy lòng dâng lên một cỗ chua chát.

Vũ Văn Thác thế nhưng xem cô như kẻ thù, chỉ sợ hôn này của bọn họ khó kết. Người anh muốn kết hôn cho tới bây giờ chỉ có Trịnh Sơ Tuyết, anh làm gì sẽ thích cô chứ.

Vì Liên Khải và anh cả, cô có thể kiên trì chống đỡ mọi thứ, bởi vì cô thật sự thiếu bọn họ nhiều lắm.

Đường Khả Tâm còn đang sững sờ, thình lình hoa cưới được cô dâu ném bay theo hình vòng cung tới, theo phản xạ, cô đưa tay tiếp được.

“Chị nói mà, là của em người khác nhất định không đoạt được. Khả Tâm, chúc mừng em, chờ mong tin tốt của em nha. Chị với anh hai em đều là người của công chúng nên không thể kết hôn nhanh như vậy, vẫn là em trước đi.”

Vỗ vai Đường Khả Tâm, Ngự Ảnh Vũ đi tới chỗ Đường Diệc Tấn.

Đường Khả Tâm vẫn giật mình tại chỗ, ánh mắt tự nhiên nhìn chằm chằm hoa cưới trong tay, lòng đầy chua xót.

———————

Không phải Tổng giám đốc hãng hàng không Hằng Thái kết hôn thôi sao, hơn nữa còn đi giày rách, có cần phải đưa tin khắp Hong Kong không?

Toàn bộ hành trình hôn lễ vậy mà được TV đưa tin, ngay cả tiệc tối các đài truyền hình cũng đều quay trực tiếp.

Đường Dụ vô cùng khó chịu trong lòng, cả ngày trưng khuôn mặt đen thui.

Lúc xã giao ông uống không ít rượu, tâm tình cũng không tốt hơn, cực kỳ phiền muộn.

“Chủ tịch, đêm nay muốn đi đâu? Tới Thịnh Thế Hoa Phủ ư?”

Đầu có phần choáng váng, Đường Dụ trực tiếp tựa vào ghế ngồi, nhắm hai mắt.

“Đêm nay đưa tôi về nhà cũ đi, không đi đâu hết.”

Đi đứng có chút lảo đảo, thỉnh thoảng còn nấc cục, Đường Dụ lần mò trong bóng tối mở cửa đi vào.

Biệt thự nhà họ Đường im ắng, trong trẻo mà lạnh lùng, thật hiu quạnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.