Chương trước
Chương sau
Nếu không phải cô, anh sẽ không giống cái xác không hồn sống qua ba năm, anh sẽ không giống như một kẻ rơi vào địa ngục ham sống sợ chết.

Khóe môi Vũ Văn Thác mang theo ý cười nhạt dịu dàng, đôi mắt tối đen lại lạnh đến phảng phất muốn bắn thủng Đường Khả Tâm.


Lấy một bộ áo cưới từ tủ xuống, anh đưa cho Trịnh Sơ Tuyết, “Bảo bối, bộ này không tệ, đi thử đi.”

Đôi mắt gian xảo lén liếc Đường Khả Tâm một cái, Trịnh Sơ Tuyết đi tới chỗ cô đứng: “Cô này, phiền cô nhường một chút, cô không thay quần áo, người ta muốn thay, đừng đứng ở chỗ này chặn đường.”

Giọng nói mềm nhỏ lại vô cùng chanh chua, lộ ra sự khinh người cay nghiệt, Trịnh Sơ Tuyết ngẩng cằm, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm tự tin kiêu ngạo.

Đường Khả Tâm không chút dao động cảm xúc tiếp tục đứng như khúc gỗ, đôi mắt cô không chớp nhìn chằm chằm Vũ Văn Thác.

Nhìn không khí căng thẳng này, Yến Thục Phân muốn đi tới kéo Khả Tâm ra, Ỷ Trí Huân liền ngăn cản.

“Chuyện của con nhỏ cứ để nó tự mình xử lý, tin tưởng Khả Tâm, con bé đã trưởng thành, con bé sẽ không lại bị kích động.”

“Em vẫn lo lắng.”

“Không sao, có anh ở đây, bọn họ không dám làm bậy đâu.”

Thủy Tâm Nhu liếc qua lại giữa ba người, đôi mắt đẹp hiện lên mấy phần hứng thú.


Nếu đối phương dám khi dễ người, cô đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý. Nói thật, bọn họ có hai người, cô có bốn người a.

Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng, quản lý cũng không biết nói gì cho tốt, hai bên đều là khách quý không thể đắc tội, cô chỉ có thể yên lặng quan sát.

Trịnh Sơ Tuyết giằng co trong chốc lát với Đường Khả Tâm, đối phương cũng không nhường đường mà lại hờ hững với cô.

Tự tôn bị làm nhục, lại khó xử trước mặt mọi người, Trịnh Sơ Tuyết gian xảo liếc nhìn về phía Vũ Văn Thác, cô dậm chân điềm đạm đáng yêu nói: “Anh Thác, người ta làm sao bây giờ đây?”

Vũ Văn Thác vẫn như cũ duy trì ý cười lưu manh, vẻ mặt lại lạnh lẽo tàn khốc, anh bỗng dưng không chút do dự đi tới đẩy Đường Khả Tâm đang đứng như cọc gỗ ra.

“Bảo bối, nhanh lên, anh nóng lòng muốn nhìn em mặc bộ áo cưới xinh đẹp kia rồi.”

“Được, em nhất định sẽ xinh đẹp đứng trước mặt anh.”

Trịnh Sơ Tuyết cười khẽ hôn gió, len lén mừng thầm, cực kỳ đắc ý xoay người cầm tay nắm cửa phòng thử đồ, vặn xuống, cửa mở, cô bước một chân vào.


Cửa còn chưa đóng lại, thình lình cô bị một cỗ lực lôi kéo, vứt ra ngoài cửa.

Trịnh Sơ Tuyết lảo đảo một cái, đứng không vững, thân thể không tự chủ được lắc lư vài cái, may mắn có Vũ Văn Thác đỡ cô, cô mới không ngã chật vật trên đất.

Thế nhưng cô cũng mất hết mặt mũi, cô lúc nào thì bị oan ức như thế này.

Đường Khả Tâm, cô muốn chết!

Tiếng cười khẽ đè ép ở chung quanh càng làm cô thêm xấu hổ vô cùng, đôi mắt đẹp của Trịnh Sơ Tuyết tóe lửa, nhưng cô cũng che giấu vô cùng tốt, chỉ đáng thương tội nghiệp nhìn Vũ Văn Thác.

“Cô này, cô không biết cái gì gọi là phải xếp hàng sao? Tới trước dùng trước! Văn minh, tố chất, cô hiểu không? Cô có không? Nhìn bộ dáng cô cũng xinh đẹp, khuôn mặt cũng đẹp, chậc chậc… sao lại không có giáo dục như vậy, mẹ cô có biết không? Phòng thử đồ vẫn còn, dựa vào cái gì tôi phải tặng cho cô dùng, hóa ra cô là nữ bá vương à?”

Đôi mắt to ngập nước của Đường Khả Tâm không chút e dè nghênh đón ánh mắt Vũ Văn Thác và Trịnh Sơ Tuyết, không hề che giấu sự trào phúng, “Tôi có nói qua với cô tôi không cần dùng phòng thử đồ sao?”

Không chờ bọn họ mở miệng phản bác, ầm một tiếng, Đường Khả Tâm đóng sầm cửa lại, cũng khóa lại.

Ha ha… Thủy Tâm Nhu cười ra tiếng, cô nhỏ rất tốt, nữ hán tử nha!

Khóe miệng không tự chủ co quắp, ánh mắt ảm đạm cũng dậy sóng mãnh liệt, Trịnh Sơ Tuyết ở trong lòng Vũ Văn Thác dậm chân làm nũng, “Anh Thác… anh anh anh, người ta chưa từng chịu qua ấm ức như vậy, Đường Khả Tâm khi dễ người quá đáng.”

Nói xong, hai giọt nước mắt cá sấu chảy ra khỏi khóe mắt.

“Bảo bối, ngoan, đừng khóc đừng khóc, cô ta ghen tị em nên mới vậy, đừng để ý cái loại phụ nữ đê tiện như cô ta làm gì.”

“Cậu Thác, bên này vẫn còn phòng thử đồ, có cần nói cô ấy lại đây không? Nếu muốn dùng phòng thử đồ của cô Đường chỉ sợ phải chờ một chút, cô ấy không nhanh như vậy.”

Quản lý đã mở miệng, người ta cũng nhiều người, Vũ Văn Thác liền kêu Trịnh Sơ Tuyết đi phòng thử đồ khác.

Anh không nghĩ tới hơn ba năm không thấy Đường Khả Tâm càng thêm nóng bỏng, thực con mẹ nó có cảm giác.

Cho dù móng vuốt của cô có bao nhiêu lợi hại, anh vẫn sẽ không bỏ qua cho cô, nên trả, cô không thể thiếu!


Mặc dù bản thân rất tức giận, không tình nguyện, Trịnh Sơ Tuyết vẫn nhịn xuống.

Hừ, Đường Khả Tâm, tôi xem cô còn có thể lên mặt bao lâu, tôi nhất định sẽ chỉnh chết cô.

Xem tình huống này vẫn là Khả Tâm chiếm ưu thế, thế nhưng Yến Thục Phân càng thêm lo lắng cho cô.

Vũ Văn Thác tỉnh dậy chỉ sợ hôn sự của bọn họ lại bị lôi ra nói, sợ là tránh không khỏi.

Nhìn đôi mắt chứa đầy hận ý với Khả Tâm của anh, bà sợ cô sẽ bị ức hiếp.

———————

Đồng Nhân nhanh chóng chạy thoát, Bối Trạc muốn đuổi theo đã không kịp, ông đành đi bệnh viện băng bó vết thương trước.

Suy nghĩ của ông làm thế nào cũng không bình tĩnh được, trong đầu không ngừng lặp lại lời nói của người phụ nữ tự xưng Phương Hoa kia.

Từ lần đầu tiên ông nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, ông thật sự sững sờ, bởi vì ông sống hơn nửa đời người đều không gặp qua người giống người đến như thế.

Mấy người giả dạng như minh tinh gì đó ông có xem qua, những cái đó cố ý bắt chược thì sẽ được, thế nhưng Hoa Thiên Tầm không có, cô là tự nhiên mà phát ra khí chất như vậy.

Rất nhiều người nói con gái lớn lên giống cha, cho nên ông vẫn chưa đi xoắn xuýt vấn đề này.

Hôm nay qua lời nói của người phụ nữ che mặt kia, ông bắt đầu chú ý rồi.

Về đến nhà, ông cố ý nhìn Lã Giai Vi và Bối Kỳ vài lần, thấy thế nào thì vẫn là Hoa Thiên Tầm và vợ ông giống như từ một khuôn in ra.

Ngoại trừ mũi và khuôn mặt giống mình, nhìn không ra Bối Kỳ có điểm nào giống Lã Giai Vi.

Nhất thời suy nghĩ của Bối Trạc rối loạn, nghĩ không ra phương hướng chính xác.

Cho dù lý trí đã vì ông đưa ra quyết định, ông lại lần đầu tiên cảm thấy đấu tranh trong lòng.

Thật sự muốn kiểm tra DNA sao?

Lỡ như kết quả thật ra ngoài ý muốn?

Kia thế nhưng là con gái bảo bối mình nuôi dưỡng 28 năm, chính ông đau cô, thương cô như ruột gan mình.

Nhất thời Bối Trạc cảm thấy quá tàn nhẫn!

Biết sớm như vậy, ông thực không nên cho người phụ nữ che mặt lên xe, ông càng không nên nghe bà nói bừa, ông càng không nên lúc này vẫn còn miên man suy nghĩ.

Chết tiệt, ông không thể bị lời nói của người phụ nữ kia mê hoặc.

Trước khi không có chứng cứ rõ ràng, không thể loại trừ bà ta là người của Hoa Thiên Tầm, ông không thể dễ dàng trúng kế người khác.

Thấy Bối Trạc trở về không nói một lời, trên đầu còn quấn băng gạc, Lã Giai Vi khó hiểu hỏi: “Hôm nay anh sao vậy? Sao lại cứ thở dài thế? Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ba, ba có tâm sự ư? Hình như ba không vui.” Bối Kỳ nhìn chằm chằm Bối Trạc, trong đầu hiện lên chút hoài nghi.

Hôm nay cha rất kỳ quái, ông vừa về đến liền nhìn chằm chằm cô và mẹ, có phải là…

Bỗng nhiên đôi mắt cô co rụt lại, tăng thêm chút âm u.

Ngón tay theo bản năng siết lại, móng tay chọc thẳng vào da thịt.

“Không có gì, chẳng qua không cẩn thận đụng vào đầu, bây giờ có chút choáng váng.”

“Vậy anh lên lầu nghỉ ngơi trước đi, khi nào ăn cơm sẽ gọi anh xuống.”

“Cũng được, anh đi nằm một lát.”

Suy nghĩ của ông quá lộn xộn, có lẽ nằm một chút sẽ tỉnh táo lại. Bối Trạc lên lầu.

Nhìn bóng lưng Bối Trạc, Bối Kỳ càng mất bình tĩnh, cô mở miệng nói: “Mẹ, con cũng đi lên nghỉ ngơi chút, sau khi khóc đầu có chút đau.”

“Đi đi, đừng suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Dạ, con biết rồi.”

Bối Kỳ trượt xe lăn, cô đi đến chỗ cửa thang máy.

Vì thuận tiện cho cô lên lầu, trong nhà đặc biệt lắp đặt thang máy, cho nên cô có thể tự do đi lại trong nhà.

Trở lại phòng ngủ, Bối Trạc mặc cả tây trang nằm lên giường, đang muốn nhắm mắt, lúc lơ đãng, ông liếc nhìn thấy trên gối còn sót lại sợi tóc của Lã Giai Vi.

Lòng ông đột ngột ngẩn ra, không tự chủ được, như ma xui quỷ khiến ông cầm chặt sợi tóc kia trong tay nhìn chằm chằm.

Thở dài một hồi, ông không biết làm sao nhắm mắt.

Hộp Pandora mở ra quả nhiên đủ cám dỗ!

Mặc dù ông nói với bản thân đừng để bị ảnh hưởng, thế nhưng ông vẫn kìm lòng không đậu nhớ tới lời nói của người phụ nữ che mặt kia.

Nếu kiểm tra ra Bối Kỳ là con ông, vậy chẳng phải ông càng an tâm, cũng có thể danh chính ngôn thuận đánh trả lại nhóm người Hoa Thiên Tầm kia.

Xoắn xuýt một hồi, Bối Trạc đứng lên, ông bỏ sợi tóc kia vào trong túi áo.

Ông nhanh chóng đi ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Bối Kỳ về phòng.

“Bối Kỳ, thực xin lỗi, đều do ba vô dụng, nhìn con mấy ngày nay tiều tụy không ít, ba thật sự rất đau lòng.” Nói xong, Bối Trạc xoa đầu Bối Kỳ, vuốt mái tóc cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.