Đồng Nhân lên xe Bối Trạc, Thủy Mộ Hàn vừa khéo từ chung cư đi ra nhìn thấy, nhất thời anh nhíu mày.
Người phụ nữ kia đeo khăn che mặt, anh không cách nào thấy rõ đối phương là ai.
Anh chỉ cho rằng là tranh cãi trong mối quan hệ bất chính thông thường, không nghĩ nhiều liền lái xe đi hướng ngược lại.
Sợ Bối Trạc không tin mình chính là Phương Hoa chưa chết, Đồng Nhân vừa lên xe liền vội vàng giải thích.
“Ông chủ, giọng nói và diện mạo của tôi bởi vì trận cháy lớn kia mà bị hủy rồi, tôi quả thật là bảo mẫu Phương Hoa của nhà ông, mong ông tin tôi.”
“Ừm…” Theo bản năng, Bối Trạc đưa mắt nhìn sang Đồng Nhân ngồi ghế lái phụ, ông qua loa lấy lệ ừm một tiếng.
Chỉ bằng lời nói của một mình bà ông làm sao tin tưởng, nói năng bậy bạ.
Trong phòng cô dâu, ông đã gặp qua bà, không rõ mặt mũi, ông nhìn không ra bà có chỗ nào giống Phương Hoa, giọng nói cũng rất khàn, nghe qua cũng tốn sức.
Chỉ cần tốn chút thời gian điều tra, ai lại chẳng biết nhà họ Bối bọn họ mười sáu năm trước đột nhiên xảy ra một trận cháy lớn, chết một bảo mẫu, may mắn Bối Kỳ không có việc gì.
Chuyện năm đó còn bị truyền thông đưa tin, chỉ cần lên mạng tra một chút, tin tức hẳn vẫn còn.
Không loại trừ người phụ nữ này tìm đến ông là có mục đích gì khác!
Vẻ mặt Bối Trạc có chút ngưng trọng, cánh môi cũng mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502783/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.