“Hoa Thiên Tầm… Hoa Thiên Tầm…”
Theo từng tiếng la to chỉ có tiếng vang vọng đáp lại anh, bóng dáng cô như thật sự biến mất rồi.
Hai chân Thủy Mộ Hàn xoay tròn theo ánh mắt, giống như trời đất quay cuồng trước mắt anh.
Hóa ra tâm đau khiến người khó chịu như vậy.
Không biết hiện tại cô thế nào, cũng không biết cô có bị thương hay không?
Cô biến mất rất tốt, thế nhưng lòng anh lại có cảm xúc khó nói nên lời quấy nhiễu khiến anh giống như bị thiếu mất thứ gì đó.
Chỉ cảm thấy thê lương vô hạn!
Ánh mắt Thủy Mộ Hàn khô khốc, có chút vô lực che mặt mình.
Người sáng mắt vừa nhìn hết thảy những thứ này liền biết là do đám lưu manh côn đồ làm, Hoa Thiên Tầm có thù hận lớn như vậy với ai chứ?
Chẳng lẽ lại là Lã Giai Vi tìm người làm?
Thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của bà cũng đủ ngoan độc!
Hai chân Thủy Mộ Hàn giống như mọc rễ, anh sửng sốt đứng ở trong phòng ngẩn người. Anh nhìn những thứ dữ tợn này còn thấy sợ, huống chi Hoa Thiên Tầm, cô lại còn mang thai, cô chịu đựng được toàn bộ những chuyện này sao?
Chết tiệt, đứa con lại không phải của mình, anh vậy mà vẫn quan tâm cô. Thủy Mộ Hàn hết sức mất bình tĩnh, lòng càng thêm ngột ngạt phiền toái.
Cà vạt bị anh tháo ra, nút áo sơ mi thứ nhất cũng bị anh cởi ra.
Lúc này quá mẹ nó muốn hút một điếu thuốc, anh theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502776/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.