“Đại tổng giám đốc Thủy, anh kể chuyện cười quốc tế gì vậy? Chị Hoa đã vào thành phố mở tiệm hoa anh không biết sao? Anh còn muốn giả bộ không biết ư?”
Kèm theo tiếng nói là lửa giận ùn ùn kéo lên, Hoa Doãn Hạo không khách khí với Thủy Mộ Hàn nữa, anh cũng nắm áo anh ta kéo qua, gắt gao nhìn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi quát.
Trước kia nếu không phải có Hoa Thiên Tầm ở đây, anh sớm đã muốn hung hăng đánh anh ta một trận rồi.
Nếu đêm nay anh ta tự mình đưa tới cửa, anh sao có thể cho anh ta được hời.
Theo bản năng, Thủy Mộ Hàn ngoái đầu liếc mắt nhìn căn phòng tối đen ở tầng hai.
Nhíu mày, đôi mắt thâm thúy cũng ảm đạm xuống.
Nếu Hoa Thiên Tầm không quay về thôn Hoa Điền, vậy cô đi đâu rồi?
Cô lại chẳng thân chẳng quen với ai ở Hong Kong, cô có thể đi đâu chứ?
“Thật ngại quá, tôi chỉ muốn đến xem thôi, không có ác ý gì khác. Nếu Hoa Thiên Tầm không ở đây, tôi cũng nên đi.”
“Đại tổng giám đốc Thủy đi gấp như thế làm gì? Chẳng lẽ sợ tụi tao ăn mày à? Cho dù có thể ăn, tụi tao cũng sẽ không ăn mày, tụi tao ngại mày làm bẩn dạ dày tụi tao.” Nói xong, Hoa Doãn Hạo cực kỳ kích động rốt cuộc khống chế không nổi cảm xúc của mình, anh vung tay đánh vào mặt Thủy Mộ Hàn.
Ánh mắt anh dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm anh, “Mày biết không, anh Thác Dã chết chúng tao có bao nhiêu đau khổ, anh ấy mới hai mươi mấy tuổi, còn rất nhiều chuyện phải làm, mày làm sao để trả lại cho anh ấy?”
“Đúng vậy, mày làm thế nào trả lại cho anh ấy? Anh Hạo, chúng ta ra tay đánh chết hắn ta đi, nhìn liền thấy bực.” Nháy mắt, các anh em giơ vũ khí trong tay lên làm bộ muốn xông lên đánh Thủy Mộ Hàn.
“Các anh em, tôi biết mọi người không ưa tên khốn này nhưng chúng ta là người văn minh, đúng hay không? Không cần chấp nhặt với mấy thứ khốn kiếp, hơn nữa, chúng ta phải cho Tư Thác chút thể diện, nói như thế nào thì hắn cũng là cha nó, có phải hay không? Chị Hoa đã rất đáng thương, tôi không muốn chị ấy thấy chúng ta bị nhốt vào tù, vì loại cặn bã này mà phạm tội thật mẹ nó không đáng.”
“Tụi em nghe theo anh Hạo, lúc nên ra tay khẳng định sẽ không nương tay.” Các anh em buông vũ khí xuống cùng lúc nói ra.
Bọn họ tuy đều là người trồng hoa thô kệch nhưng tuyệt đối hiểu nghĩa khí.
Gương mặt bị đau, Thủy Mộ Hàn dùng đầu lưỡi liếm vết máu nơi khóe miệng, lập tức trong khoang miệng liền có một cỗ mùi máu tươi.
“Hoa Doãn Hạo, cậu muốn thế nào? Có can đảm cậu liền đánh tôi chết, nếu tôi dám đi vào cũng không tính toán có mạng đi ra.”
Đám người này không nói đạo lý thế nào bốn năm trước anh đã lĩnh giáo qua rồi, đặc biệt là Hoa Thác Dã kia, thấy thế nào cũng là một tên lưu manh vô lại.
Khẳng định là Hoa Thiên Tầm mù mắt mới ở chung với đám người này.
“Đại tổng giám đốc Thủy, mày khinh thường tụi tạo sao? Khinh thường đứng ở chỗ này cùng tụi tao phải không? Ngại quá nha, tụi tao cũng không coi trọng mày. Nếu không phải nể mặt Tư Thác, mày ở chỗ này của tụi tao còn không bằng một đống cứt chó. Tư Thác là do anh Thác Dã dùng mạng đổi về, nó chính là lão đại của tụi tao, tụi tao cũng coi nó như con trai anh Thác Dã.
Cái tên khốn như mày chỉ biết khinh thường người khác, mày thì biết cái gì? Áo mũ chỉnh tề, còn không bằng cầm thú a. Năm đó nếu không nhờ anh Thác Dã, người phụ nữ và con trai mày đã sớm mất mạng. Mày không thể tưởng được đi, chị Hoa vừa mới ký giấy ly hôn với mày ở văn phòng luật sư xong đã bị người theo dõi.
Tinh thần chị ấy hốt hoảng lại thương tâm không chú ý tới có người luôn đi theo chị ấy. Người kia cầm con dao dài khoảng ba bốn mươi cm, hắn đi qua đâm trực diện tới chị ấy. Là cái người tên Thác Dã mà mày cho là lưu manh kia chạy tới chặn lại, anh ấy bị đâm vào ngực, mất máu quá nhiều, không đợi xe cứu thương tới đã chết trong lòng chị Hoa rồi, nhuộm đỏ chiếc váy trắng của chị ấy.
Đến nay nhớ lại tình cảnh đó tụi tao vẫn còn sợ hãi. Mày nói xem, làm sao có thể không chán ghét cái tên khốn nhà mày hả? Anh Thác Dã trước khi chết còn muốn anh em thôn Hoa Điền tụi tao chăm sóc cho chị Hoa cùng đứa nhỏ. Tao tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, một dao liền mất mạng, tao bị dọa đến ngây người. Đã nhiều năm như vậy vẫn không bắt được hung thủ, đâm người xong nhanh chóng thoát đi, hiện trường có người tiếp ứng cho bọn họ.
Đám người kia có tổ chức, có kế hoạch muốn giết hại chị Hoa. Chị ấy làm sai cái gì, người khác lại giết không tha, đến bây giờ tụi tao cũng chưa rõ nguyên nhân.” Nói xong, Hoa Doãn Hạo mặt mày hung dữ giơ nắm tay lên đấm Thủy Mộ Hàn một cái.
Anh bị đánh quỳ rạp trên đất, các anh em khác nhấc anh lên ném tới cho Hoa Doãn Hạo đánh tiếp.
Đánh chết tên khốn này bọn họ cũng không giải được hận, thật là lợi cho anh.
“Hoa Doãn Hạo, tôi thật sự không biết có người muốn giết Hoa Thiên Tầm.” Thủy Mộ Hàn cũng nổi điên, những gì anh nói tới anh thật sự không biết, Hoa Thiên Tầm không nói với anh bất kỳ câu gì.
Hoa Doãn Hạo tiếp tục vung nắm đấm, Thủy Mộ Hàn cũng đánh trả, hai người bắt đầu ảu đả.
Hoa Doãn Hạo vừa đánh vừa gầm thét, phẫn nộ trong lòng anh đã kìm nén thật lâu, đêm nay anh nhất định phải phát tiết ra hết.
“Chuyện mày không biết đâu chỉ có mỗi chuyện này, tao không biết mắt mày có mù hay không, người tốt với người xấu mà cũng không phân biệt được? Tao nói cho mày biết, chị Hoa bị lừa đá hư đầu mới đi thích cái thứ đê tiện như mày, mày không xứng với chị ấy, mày không có tư cách ghét bỏ chị ấy và anh Thác Dã.
Nếu thời gian có thể quay lại, tao tình nguyện tối hôm đó anh Thác Dã không cần quân tử như thế đánh xỉu chị Hoa bị trúng thuốc, anh ấy trực tiếp ôm chị ấy lên giường là được, anh ấy ngốc mới chừa tiện nghi lại cho mày. Mày và chị Hoa ở cùng một chỗ lại không biết quý trọng chị ấy, chỉ làm chị ấy thương tâm khổ sở.
Anh Thác Dã và chị Hoa là trong sạch, tao dám thề. Bởi vì anh Thác Dã không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh ấy yêu chị Hoa không ít hơn mày, thế nhưng anh ấy sẽ không thương tổn chị ấy. Anh ấy biết dưới tình huống không thanh tỉnh muốn chị Hoa, chị ấy sẽ khổ sở, anh ấy không nỡ khiến chị ấy khóc.
Tối hôm đó là cái con vợ tàn phế kia của mày hẹn chị Hoa ra ngoài, trên đường về chị ấy liền gặp một đám lưu manh. Không chỉ bị người chụp được ảnh nude, đám lưu manh kia còn muốn cường bạo chị ấy. Nếu không phải tụi tao đúng lúc đuổi tới, chị Hoa đã bị hủy rồi. Nghe nói lúc chị Hoa rời khỏi tiệm cà phê liền cảm thấy không khỏe, toàn thân nóng vô cùng. Chị Hoa vừa phản kháng đám lưu manh kia vừa khóc kêu hô chị ấy sẽ không bỏ qua cho Bối Kỳ.
Ảnh chụp mày thấy là ảnh tối hôm đó bị người chụp lại, bao gồm cả ảnh chụp chị Hoa khỏa thân không biết liêm sỉ leo lên người anh Thác Dã, cũng là đêm đó bị người chụp được. Mày cho là cái mày nhìn thấy chính là sự thật sao? Mày cái gì cũng không biết, mày không biết chị Hoa chịu khổ sở, vào nhà giàu có của mày tụi tao mới không thèm.”
Thủy Mộ Hàn từ bỏ đánh trả, anh nằm trên đất tùy ý để Hoa Doãn Hạo đánh anh.
Anh thật sự không biết… quá nhiều chuyện không biết!
Trong lòng anh phức tạp, nhíu chặt đến anh khó chịu.
Ánh mắt anh khô khốc, vô lực che mặt.
“Còn nữa, mấy việc quá đáng mà con vợ tàn phế họ Bối kia của mày làm không chỉ có chuyện này. Sau đó, anh Thác Dã ép cô ta, muốn cô ta trả lại ảnh chụp đêm đó. Cô ta đưa ảnh chụp cho tụi tao, không nghĩ tới cô ta còn lưu lại bản sao. Mấy bức ảnh phát tán trên khắp các tờ báo chính là do cô ta đưa cho truyền thông. Tụi tao tìm người, người ta lén nói cho tụi tao biết, nhưng không ai dám đứng ra chỉ chứng cô ta, vì người ta nói cô ta có mày làm chỗ dựa.”
Hoa Doãn Hạo ngừng đánh, anh ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn, nói nhiều như vậy, căm hận cũng được giải tỏa, lòng anh cũng bình tĩnh không ít.
“Cũng bởi vì đòi ảnh nude từ con nhỏ họ Bối đó mà anh Thác Dã bị cô ta kiện ngược lại, về sau nhờ luật sư Hắc Mộc Đồng giúp đỡ, anh ấy mới thoát thân. Mày biết vì sao anh Thác Dã được thả ra không? Bởi vì luật sư Hắc lên giường với tên luật sư họ Dạ, hắn vận dụng quan hệ giúp cô ấy.
Vì nhân tình với luật sư Hắc, anh Thác Dã đồng ý hẹn hò với cô ấy. Không nghĩ tới con khốn họ Bối kia lại gửi đống ảnh nude liên quan tới chị Hoa khỏa thân leo lên người anh Thác Dã cho truyền thống, mày có biết, khi đó chị Hoa đã mang thai rồi không.
Anh Thác Dã vì hạnh phúc của chị ấy, anh ấy đi tự thú nói vì anh ấy thiếu tiền đi nhờ chị Hoa mà không được, tức giận hóa thành xấu hổ nên tung mấy tấm ảnh kia ra ngoài. Kế tiếp mày cũng biết chuyện mày làm có bao nhiêu khốn nạn rồi đi, mày càng không thể tưởng tượng được lúc chị Hoa sinh con trai thiếu chút nữa mất mạng?
Bởi vì anh Thác Dã chết, còn có vụ bê bối kia, luật sư Hắc vẫn luôn không quên được, cô ấy còn oán trách chị Hoa. Chị Hoa cũng cảm thấy bản thân mình là tai họa, bởi vì chị ấy muốn trả thù con khốn họ Bối đó mới hại chết anh Thác Dã. Cho nên chị ấy trở về thôn Hoa Điền sống, chị ấy chỉ muốn an bình mà sống, không tranh sự đời.
Chính là mày cái thằng khốn lại muốn cướp Tư Thác với chị ấy. Thủy Mộ Hàn, mày dựa vào cái gì chứ? Lúc trước người muốn ly hôn là mày, lúc trước cảm thấy chị Hoa tiện cũng là mày. Anh Thác Dã vì chị ấy làm nhiều chuyện như vậy, chị ấy cầu xin mày buông tha cho anh ấy, đừng kiện anh ấy, đừng làm quá mức. So với người chết kia, mày quả thực kém lắm, anh ấy mới là người yêu chị Hoa nhất.”
“…”
“Có điều tao vẫn không hiểu rõ, người phụ nữ họ Bối kia vì sao muốn níu chặt chị Hoa không rời. Cho dù hai người ly hôn rồi, mày cũng tuyên bố đính hôn với cô ta, chị ấy cũng lại không tranh cùng cô ta, cô ta vẫn không chịu buông tha cho chị Hoa. Tai nạn xe của Tư Thác không đơn giản. Tụi tao đã tra qua, chiếc xe kia không có biển số, không phải là xe của người trong thôn Hoa Điền, hẳn là người ngoài.”
“…”
“Không phải tụi tao không muốn nói cho mày, mà vì mày cho tới bây giờ đều không tin tụi tao, mày coi tụi tao là lưu manh, khinh thường làm bạn cùng tụi tao.”
Thình lình, bầu trời bắt đầu đổ mưa. Hoa Doãn Hạo đứng dậy cùng đám anh em bỏ đi, Thủy Mộ Hàn vẫn nằm ngửa trên đất.
Hạt mưa lớn như hạt đậu vô tình nện lên người anh.
“A a a…” Trong đêm mưa chỉ vang vọng tiếng kêu đau đớn của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]