Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cô bị nước mắt thấm ướt làm anh thấy rất đau lòng, đáy lòng lại còn mơ hồ nhói đau.

Ỷ Kình Thiên rút mấy tờ khăn giấy, cực kỳ dịu dàng lau nước mắt giúp cô.



Hoa Thiên Tầm khóc ròng, lắc đầu, bả vai mảnh mai còn thỉnh thoảng co rút lại.

“Cô Hoa, chỗ này không nên ở lâu, sợ là đám người kia sẽ quay lại. Một mình cô ở đây rất nguy hiểm, nếu cô không ngại, cô có thể trước tới nhà tôi ở.”

“Anh Ỷ, không phiền anh, tôi ở tạm trong khách sạn là được, tìm được chỗ lại dời đi.”

“Cô Hoa, cô không cần khách khí với tôi, tôi rất thân với Tâm Nhu. Huống hồ, tôi không thường ở Hong Kong, nhà tôi cũng có những người khác ở nữa. Còn nữa, cô có thể gọi tôi là Kình Thiên, không cần lúc nào cũng gọi anh Ỷ.”

“Như vậy không tốt lắm đâu…” Hoa Thiên Tầm nhận lấy khăn giấy Ỷ Kình Thiên đưa, tự mình lau nước mắt.

Cô rời khỏi thôn Hoa Điền tới thành phố sống là vì muốn ở gần con trai một chút, hy vọng có thể có nhiều cơ hội gặp cậu hơn, không nghĩ tới vận khí luôn luôn đi thoáng qua cô.

“Cửa hàng cô còn chưa tìm được, cô lại còn bận rất nhiều chuyện, vẫn nên trước bảo đảm an toàn cho bản thân đi. Người ở nhà tôi rất tốt, tôi tin tưởng bọn họ rất hoan nghênh cô gia nhập đại gia đình kia của chúng tôi. Chúng tôi đều thường xuyên bay tới bay lui, nếu có người giúp chúng tôi trông nhà, chúng tôi cảm kích còn không kịp. Cứ quyết định như vậy đi, cô đừng từ chối nữa, ở chỗ tôi tôi tin Tâm Nhu cũng sẽ yên tâm.”



Hoa Thiên Tầm còn đang do dự muốn từ chối, Ỷ Kình Thiên đã bắt đầu giúp cô thu dọn căn nhà lộn xộn rồi.

Tuy làm phiền người ta là không tốt, nhưng cũng không biết rốt cuộc đám người kia còn muốn khó xử bản thân mình thế nào nữa, vì đứa nhỏ trong bụng, cô quả thực không thể tùy tiện cậy mạnh.

“Ỷ… Kình Thiên, cám ơn anh, tôi sẽ trả tiền thuê hàng tháng cho anh.”

“Cô trước thu dọn đồ đạc đi, hoặc là kiểm tra xem có mất gì quý giá không. Tôi xem qua rồi, nhà cửa ở khu này rất tiện nghi nhưng trị an thì không tốt lắm.”

Hoa Thiên Tầm khẽ gật đầu, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ coi có bị mất đồ hay không, lại còn xách va ly bắt đầu thu dọn.

———————

Rốt cuộc tìm được chỗ cho Hoa Thiên Tầm dời cửa tiệm sang, Thủy Tâm Nhu thở dài một hơi.

“Này, của em.”

“Phí Lạc, thật sự cám ơn anh nha, nếu không nhờ anh giúp đỡ, em nghĩ em không nhanh như vậy tìm được mặt bằng, còn có thể cùng ngày dời đồ đạc qua.” Thủy Tâm Nhu nhận lấy nước Phí Lạc đưa, cười cười.

Có anh giúp đỡ quả thực rất nhanh, cô cũng bớt lo rất nhiều.



“Có việc em có thể tìm anh giúp, không cần khách khí với anh.”

Cô trở lại lâu như vậy đều không tìm anh, Phí Lạc rất tổn thương, nhưng trong lòng cô thật sự không có anh, nếu không cũng không thể quên được.

Có nhiều lần anh rõ ràng thấy cô và Đường Diệc Sâm đi ăn cơm, thấy cô cười vui vẻ như thế, ngọt ngào tựa vào vai anh ta. Anh muốn gọi cô, yết hầu lại như bị cái gì ngăn lại, kêu không ra tiếng.

Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp, chỉ sợ cô cũng sẽ không làm phiền anh.

Ngẫm lại, Phí Lạc cảm thấy chua chát trong lòng.

“Ha ha ha… Hiện tại cũng không còn sớm, em mời anh ăn cơm. Vội vàng cả buổi chiều, bụng em cũng đói đến dẹp lép rồi. Hóa ra công việc dùng thể lực tiêu hao sức như vậy.”

“Em hiện tại mới biết à, vậy tối nay anh cần phải ăn nhiều một chút, anh sẽ không khách khí với em.”

“Sao cũng được, dù sao anh cũng không ăn hết được của em, sau lưng em còn có một chỗ dựa to lớn vững chắc đó nha.” Nhớ tới Đường Diệc Sâm, khuôn mặt Thủy Tâm Nhu tự nhiên xuất hiện ý cười nhẹ nhàng.

“Biết chồng em có tiền rồi, không cần khoe khoang trước mặt anh.”

“Đi, chúng ta tới nhà hàng cảnh biển.” Đóng cửa, Thủy Tâm Nhu lái chiếc McLaren P1 màu vàng dẫn đường.

Phí Lạc theo sau cô, chiếc xe bắt mắt này chính là cái dầm trong lòng anh, nhìn nó giống như nhìn thấy Đường Diệc Sâm liều lĩnh vậy.

Thật khéo, lúc Thủy Tâm Nhu và Phí Lạc cùng đi vào nhà hàng vậy mà nhìn thấy Đường Diệc Sâm cũng ở đó.

Thế nhưng bên cạnh anh có hai người phụ nữ.

Thủy Tâm Nhu không tự chủ nheo mắt lại.

Cô biết Nguyễn Hàm, thế nhưng người phụ nữ còn lại cô chưa từng nhìn thấy qua, dáng dấp dường như có chút giống Nguyễn Hàm.

“Ha ha.. ông xã, ăn cơm với bạn à?” Đôi mắt gian xảo chớp lóe, Thủy Tâm Nhu đi tới chào hỏi. Không chỉ có vậy, cô còn nhiệt tình hôn môi Đường Diệc Sâm công khai biểu thị chủ quyền của mình.



“Chị dâu, chúng em cũng vừa tới, muốn ngồi cùng nhau không?” Nguyễn Hàm trực tiếp đón nhận ánh mắt Thủy Tâm Nhu, biểu tình của cô có vẻ rất hào phóng.

Dối trá!

Thủy Tâm Nhu thầm mắng trong lòng.

Nhưng tươi cười trên mặt không giảm nửa phần, hơn nữa còn sáng lạn như vậy, “Không cần, mọi người cứ dùng cơm trước đi, tôi và bạn qua bên kia ngồi là được. Tôi rất an tâm với chồng mình, anh ấy không dám làm chuyện có lỗi với tôi đâu, bởi vì anh ấy biết lòng tôi mắt tôi rất nhỏ, tôi sẽ rút da anh ấy.”

Giọng nói mềm nhỏ kèm theo ý cười khiến Nguyễn Hàm nghe xong trong lòng bốc khói dày đặc.

Cô giật giật khóe miệng, nở nụ cười xã giao, “Chị dâu thực vui tính, khả năng nói đùa tăng không ít nha, bội phục!”

“Đó là đương nhiên, chồng tôi dạy mà.”

Thủy Tâm Nhu vỗ vỗ vai Đường Diệc Sâm, lần nữa mạnh mẽ hôn mặt anh một cái mới đi tới chỗ Phí Lạc ngồi.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Nguyễn Hàm kinh ngạc nhìn Thủy Tâm Nhu đột nhiên xuất hiện, cô nhìn thấy cô tùy tiện không biết xấu hổ hôn Đường Diệc Sâm, tròng mắt giống như muốn trừng ra ngoài.

Theo bản năng, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, ngại Đường Diệc Sâm ngồi đây, cô không mở miệng hỏi.

Đường Diệc Sâm tuy không hé răng nhưng ánh mắt thâm trầm sắc bén của anh lại liếc nhìn Phí Lạc, bọn họ còn chạm mắt một lần.

Đường Diệc Sâm nghe Nguyễn Hàm và Nguyễn Tinh nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại một câu, đôi mắt khiến người ta nhìn không thấy tâm tư thường thường liếc về phía Thủy Tâm Nhu và Phí Lạc.

“Trời ạ, em đói chết đây nè.” Thịt bò thăn Ý vừa mang lên, Thủy Tâm Nhu liền không khách khí động nĩa.

Cô giống như quỷ chết đói, ăn có chút gấp gáp.

Từ góc độ của Đường Diệc Sâm anh hoàn toàn có thể nhìn thấy tướng ăn của Thủy Tâm Nhu, anh vừa muốn cười lại vừa đau lòng.

Không gặp cô một ngày, sao lại biến bản thân thành dạng này, lại còn theo tên nhóc họ Phí kia đi cùng một chỗ.

Không tự giác, anh nhíu chặt mày.

Nguyễn Hàm nhìn từng biểu tình nhỏ của Đường Diệc Sâm, rất không thoải mái. Khó lắm mới lấy cớ Nguyễn Tinh hẹn anh ra dùng cơm, ai ngờ lại để cho Thủy Tâm Nhu đột nhiên xuất hiện phá hủy bầu không khí tốt đẹp.

Ánh mắt ảm đạm của cô dậy sóng mãnh liệt, thỉnh thoảng tiếp lời Nguyễn Tinh mấp máy khóe miệng nhưng cơ bắp trên mặt lại không nhúc nhích.

————————–

Nhận được điện thoại của Lục Hướng Nam, trong lòng Thủy Mộ Hàn rất phức tạp, suy nghĩ của anh cũng lộn xộn.

Hóa ra là Lã Giai Vi mua tiệm hoa kia của Hoa Thiên Tầm. Anh nghĩ không rõ, nếu bà muốn trả thù anh, vì sao không dùng thủ đoạn cao minh một chút?

Văn phòng Thủy Mộ Hàn đã được thư ký thu dọn xong, anh sững sờ ngồi trên ghế da, một tay nâng trán.

Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời tối dần.

Đèn trong phòng không mở, chỉ có máy tính trên bàn phát ra ánh sáng xanh.

Ánh sáng xanh trên máy tính chiếu vào mặt Thủy Mộ Hàn, khiến khuôn mặt đờ đẫn lạnh lùng của anh thêm u ám.

Trên tay kẹp một điếu thuốc, ánh lửa như ẩn như hiện, dưới ánh sáng xanh còn có thể thấy được khói trắng lượn lờ, bay lên hạ xuống… Tâm tình anh cũng chìm nổi…

Trên bàn làm việc còn lưu lại chút tàn thuốc, trong gạt tàn chất đầy đầu thuốc lá.

Thủy Mộ Hàn bình thường rất ít hút thuốc, anh cũng không nghiện thuốc, chỉ là lúc trong lòng phiền muộn sẽ hút một hai điếu, ngửi mùi thuốc lá quen thuộc để lắng đọng tâm tình.

Hôm nay anh thế nhưng hút hết một gói, tâm tình chẳng những không bình phục ngược lại càng thêm phiền toái ngột ngạt.

Hút xong điếu sau cùng Thủy Mộ Hàn tiện tay ném vào trong gạt tàn, tắt máy tính, cầm lấy áo khoác ở sau lưng ghế lười biếng khoác lên vai, đi ra khỏi văn phòng tối đen.

Thủy Mộ Hàn đi theo cảm giác trong lòng, đi tới tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm. Nơi đó đã đóng cửa, chung quanh lưu lại dấu vết di chuyển.

Ngay sau đó, anh lái xe tới nhà Hoa Thiên Tầm.

Cũng không biết vì sao, cũng không biết có phải đầu óc bị cửa kẹp hư hay không, anh vậy mà muốn bức thiết giải thích rõ ràng với cô, tiệm hoa của cô không phải do anh bảo người mua, anh bị người giá họa.

Xe mới vừa dừng, Thủy Mộ Hàn nhảy xuống, anh đã không kịp chờ chạy một hơi lên lầu ba, dọc đường nhìn thấy mấy chữ xiêu vẹo và sơn trên tường, anh nhíu mày.

Khi anh xuất hiện tại nhà Hoa Thiên Tầm, ánh mắt không tự giác trừng lớn, đáy lòng buộc chặt lại không tự chủ nhói đau.

“Hoa Thiên Tầm…”

Vừa lớn tiếng gọi, anh vừa vọt vào trong tìm kiếm chung quanh, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Không ai trả lời, cũng không thấy bóng người, cửa nhà cô bị phá hủy, trong phòng bừa bãi không chịu nổi, giống như bị người đập bể vậy, trên tường lại còn có mấy chữ khó coi, dầu màu đỏ nhìn thế nào cũng thấy ghê người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.