Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cô bị nước mắt thấm ướt làm anh thấy rất đau lòng, đáy lòng lại còn mơ hồ nhói đau.
Ỷ Kình Thiên rút mấy tờ khăn giấy, cực kỳ dịu dàng lau nước mắt giúp cô.
Hoa Thiên Tầm khóc ròng, lắc đầu, bả vai mảnh mai còn thỉnh thoảng co rút lại.
“Cô Hoa, chỗ này không nên ở lâu, sợ là đám người kia sẽ quay lại. Một mình cô ở đây rất nguy hiểm, nếu cô không ngại, cô có thể trước tới nhà tôi ở.”
“Anh Ỷ, không phiền anh, tôi ở tạm trong khách sạn là được, tìm được chỗ lại dời đi.”
“Cô Hoa, cô không cần khách khí với tôi, tôi rất thân với Tâm Nhu. Huống hồ, tôi không thường ở Hong Kong, nhà tôi cũng có những người khác ở nữa. Còn nữa, cô có thể gọi tôi là Kình Thiên, không cần lúc nào cũng gọi anh Ỷ.”
“Như vậy không tốt lắm đâu…” Hoa Thiên Tầm nhận lấy khăn giấy Ỷ Kình Thiên đưa, tự mình lau nước mắt.
Cô rời khỏi thôn Hoa Điền tới thành phố sống là vì muốn ở gần con trai một chút, hy vọng có thể có nhiều cơ hội gặp cậu hơn, không nghĩ tới vận khí luôn luôn đi thoáng qua cô.
“Cửa hàng cô còn chưa tìm được, cô lại còn bận rất nhiều chuyện, vẫn nên trước bảo đảm an toàn cho bản thân đi. Người ở nhà tôi rất tốt, tôi tin tưởng bọn họ rất hoan nghênh cô gia nhập đại gia đình kia của chúng tôi. Chúng tôi đều thường xuyên bay tới bay lui, nếu có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502775/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.