Chương trước
Chương sau
Người phía sau là ông chủ họ Thủy, có quyền thế, không thể đắc tội!

Hoa Thiên Tầm và Thủy Tâm Nhu đều chợt ngẩn ra, các cô không hẹn mà cùng bắt được điểm quan trọng trong lời nói của anh Giang.


Sẽ không phải là Thủy Mộ Hàn chứ, anh muốn đuổi tận giết tuyệt vậy sao?

Tâm cũng quá độc ác rồi!

“Chị Hoa, nói tôi cũng đã nói rồi, hôm nay chị chuẩn bị đi, xế chiều ngày mai tôi qua đây nhận lại mặt bằng. Nếu đồ đạc của chị tới lúc đó vẫn còn chưa dọn đi, tôi sẽ không khách khí kêu người tới dọn, hy vọng chị hợp tác, đừng khiến tôi khó xử.”

Nói xong, anh Giang liền đi, một chút tình cảm cũng không lưu lại cho Hoa Thiên Tầm.

“Chị Hoa, sẽ không phải là anh em chứ, anh ấy mặc dù có lúc rất này nọ nhưng tuyệt đối sẽ không làm tới mức này. Nếu anh ấy muốn bức chị đi, lúc giành quyền nuôi dưỡng Duệ Duệ anh ấy có thể không cho chị ở lại Hong Kong.”

Tuy nghe qua rất có lý nhưng Thủy Tâm Nhu luôn cảm thấy khá kỳ lạ, thế nhưng cô không nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp.

Hoa Thiên Tầm lại không cho là như vậy, lúc ở bệnh viện, Thủy Mộ Hàn đúng là hận không thể giết chết cô.

Cho nên, anh tuyệt đối có lý do muốn bức cô đi.

Hoa Thiên Tầm nói vài lời với nhân viên trong tiệm, sau đó cô vội vàng đi ra ngoài. Sợ xảy ra chuyện gì, Thủy Tâm Nhu theo sát sau lưng cô.

“Chị Hoa, chị muốn đi tìm anh em sao?”

“Tâm Nhu, kỳ thật anh em không muốn đứa nhỏ của chị. Hôn lễ ngày đó anh em dẫn chị tới bệnh viện đã làm kiểm tra rồi, anh ấy bảo bác sỹ phá bỏ. Lúc ấy chị rất tức giận, chị liền nói với anh ta đứa bé không phải của ảnh, cha đứa bé là một người khác, cho nên đứa bé mới an toàn tới giờ. Do vậy, chị có lý do hoài nghi là anh ta tìm người làm. Chị nhất định phải hỏi cho rõ.”

“Mẹ nó, Thủy Mộ Hàn thật sự quá khốn kiếp, loại lời này cũng nói ra được. Thật sự không thể tha thứ, ngay cả em cũng khinh bỉ anh ấy! Đi, em cùng chị đi hỏi cho rõ ràng, nếu xác định là anh ấy cho người làm, vậy thì cũng đừng nhắc tới tình anh em, em thay chị đòi lại công bằng!”

————-

Hoa Thiên Tầm lên xe Thủy Tâm Nhu, hai cô cùng đến tập đoàn Vạn Huy.

Có Thủy Tâm Nhu dẫn đường, không ai dám ngăn cản, các cô thuận lợi lên tới tầng cao nhất.


Đẩy cửa phòng Tổng giám đốc, thế tới rào rạt, Thủy Tâm Nhu nghiêm mặt nhíu mày, mắt lộ hung quang, hung tợn chất vấn: “Anh, có phải anh cho người đi mua cửa tiệm của chị Hoa, sau đó đuổi chị ấy đi không?”

Đột nhiên có người xông tới, Thủy Mộ Hàn từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy đảo qua Thủy Tâm Nhu hung thần ác sát và Hoa Thiên Tầm.

Không tự giác, anh nhíu chặt hai hàng lông mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên một tia không vui, “Thủy Tâm Nhu, em nói gì vậy, anh nghe không hiểu! Ai tìm ai mua cửa tiệm của cô ta, anh ăn cơm no không có chuyện làm sao? Người phụ nữ này tâm cơ rất nặng, em ít qua lại với cô ta đi, anh không muốn em bị người lợi dụng cũng không biết.”

“Anh, anh đừng làm mà không thừa nhận, nhà chúng ta nào có người khốn kiếp như anh chứ! Cả con mình mà còn không nhận, em nghĩ không ra anh sao lại là người tốt đó. Hơn nữa, em không còn nhỏ, phải trái trắng đen em có thể phân biệt được, cũng nhìn rõ hơn so với anh. Anh mới đúng là ngu dốt không biết!”

Đôi mắt đẹp của Thủy Tâm Nhu lấp lánh lửa giận, cô hung ác trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn. Cô thật sự muốn gõ tỉnh anh, quá con mẹ nó đáng đánh đòn rồi!

“Hoa Thiên Tầm, cô cho em tôi uống thuốc mê gì vậy? Đừng tưởng rằng có Thủy Tâm Nhu và truyền thông làm chỗ dựa thay cô là cô có thể bằng vào đứa con hoang trong bụng đi vào cửa nhà giàu, không có khả năng đâu. Tôi sẽ không phục hôn với cô, tôi sẽ không cho cô tùy tiện bôi đen tôi.


Đừng có lấy đứa con hoang của thằng khác tới ép tôi, tôi không nhượng bộ đâu. Làm ơn, đừng gặp ai cũng nói đứa con hoang trong bụng cô là của tôi, có nón xanh cũng không cần tùy tiện đội cho tôi, cô bị coi thường cũng đừng bắt tôi gánh thay.” Môi mỏng vô tình nhếch lên, tiếng nói trầm thấp phun ra câu chữ vô cùng tàn nhẫn, không chút nào lưu lại mặt mũi cho Hoa Thiên Tầm.

Biểu tình Thủy Mộ Hàn như sương lạnh ngàn năm, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao trừng mắt nhìn Hoa Thiên Tầm, gân xanh trên trán đều nổi lên.

Lạnh! Lòng Hoa Thiên Tầm giống như rơi vào nước đá, hoàn toàn lạnh thấu, giống như một cỗ thất vọng giấu kín bao phủ toàn bộ chờ mong.

Cô đã không còn hy vọng xa vời gì với anh rồi!

Ha ha.. Hoa Thiên Tầm trào phúng cười ra tiếng, cô chậm rãi đến gần Thủy Mộ Hàn.

Sự bình tĩnh cùng tuyệt vọng của cô chấn động lòng anh khó nói nên lời, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

“Thủy Mộ Hàn, anh muốn bức chết tôi như vậy sao? Anh không muốn đứa nhỏ, không sao cả, tôi cũng không bắt anh phụ trách, tôi cũng không có ý định lại dây dưa gì với anh. Tôi nói cho anh biết, tôi có gả heo gả chó cũng sẽ không gả cho anh, khốn kiếp!”

Cùng với tiếng nói trong veo mà lạnh lùng, Hoa Thiên Tầm hung hăng tát anh một cái.

Một tiếng bốp, nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thủy Mộ Hàn rõ ràng sưng đỏ, in hằn dấu ngón tay, đồng thời còn bị móng tay vạch ra năm vệt máu.

Đôi má đau rát, trong lòng không thoải mái, biểu tình của Thủy Mộ Hàn càng thêm lạnh lùng, mặt mày anh chỉ còn lại bão táp âm u dọa người.

Theo bản năng, hai tay anh đã nắm chặt thành quyền, tức đến không nhịn được mà run run.

“Hoa Thiên Tầm, tôi nói với cô một lần nữa, tôi không có cho người đi mua cửa tiệm của cô, càng không có đuổi cô đi. Cô nói đứa bé không phải của tôi, chẳng lẽ tôi nói cô như vậy là sai sao? Không phải của tôi, tôi làm sao biết là cô ở với thằng nào.”

‘Bốp…’

Hoa Thiên Tầm dùng hết sức lực toàn thân tát lên má trái anh một cái, khuôn mặt tuấn tú của anh lần nữa in năm dấu ngón tay cùng tơ máu, sưng đỏ.

“Thủy Mộ Hàn, tôi trốn không được sao? Tôi làm sai không được sao? Nếu tôi khiến lòng kiêu ngạo của anh bị tổn hại, hiện tại tôi chính thức xin lỗi anh. Tạm biệt, đừng gặp nhau nữa!”

Hoa Thiên Tầm khẽ khom người, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.

“Anh, em khinh thường anh! Nói thật, anh thật sự rất tiện, cặn bã!”

Thủy Tâm Nhu nắm bốn ngón tay lại thành hình quả đấm, chĩa ngón tay cái xuống với Thủy Mộ Hàn, lạnh lùng khinh bỉ liếc anh một cái, cô đuổi theo.

Lửa giận cùng cảm xúc phức tạp ùn ùn nổi lên trong lòng, nhất thời, Thủy Mộ Hàn tức giận hất rơi hết đồ đạc trên bàn.

Mím môi lắc đầu, anh lại nhấc chân đá ngã cái ghế.

Xoa cằm, đôi mắt đỏ ngầu dao động, anh đột nhiên gọi điện thoại nội bộ cho Lục Hướng Nam.

“Bỏ hết mọi việc đang làm, cậu lập tức giúp tôi đi thăm dò xem là ai mua cửa hàng hoa của Hoa Thiên Tầm, có kết quả lập tức báo tôi, phải nhanh.”

Lục Hướng Nam không dám có bất kỳ dị nghị gì, vừa cúp điện thoại, anh đứng dậy ra khỏi cửa.

Thủy Mộ Hàn đứng ở cửa sổ sát đất, trong tay anh kẹp một điếu thuốc, tâm tình anh hỏng bét rồi.

Nếu để cho anh tra ra là ai giá họa cho anh như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho người kia.

———————-

Sắc mặt Hoa Thiên Tầm hết sức không tốt, Thủy Tâm Nhu đưa cô tới dưới lầu, cô bảo cô trở về nghỉ ngơi, chuyện cửa hàng hoa cô sẽ nghĩ biện pháp.

“Tâm Nhu, kỳ thật chị không sao, chị còn có thể chịu đựng được.” Xuống xe, Hoa Thiên Tầm vẫn còn sững sờ, cô muốn quay về tiệm hoa.

“Chị Hoa, chị nghe em nói, trở về nghỉ ngơi đi, ở Hong Kong chị còn có em. Hơn nữa, là tên khốn kia có lỗi với chị, em không thể khoanh tay đứng nhìn, chuyện này của chị em nhất định quản rồi. Em trước giúp chị tìm mặt bằng mới để dời đi, chị không cần lo lắng, cũng không cần khách sáo với em.”

“Tâm Nhu…”

“Quyết định vậy đi, em tìm mặt bằng trước cho chị. Chị lên nghỉ ngơi đi, chị chịu được nhưng cũng phải lo cho đứa nhỏ chứ, việc này không qua loa được.”

Hoa Thiên Tầm giật mình tại chỗ nhìn Thủy Tâm Nhu rời đi xa, lúc này mới lảo đảo vịn tay vịn cầu thang đi lên lầu.

Nhà cô ở ngay lầu ba, may là không cao lắm, đi một chút ngừng một chút là có thể đi lên rồi.

Nổi giận với Thủy Mộ Hàn cơ hồ tiêu hao hết sức lực của cô, thật sự, tức giận cũng tốn rất nhiều sức, cô thật sự mệt mỏi!

Dọc đường đi đảo mắt nhìn thấy tường hành lang bị phun sơn vẽ bậy các loại hình, chữ, ‘Thiếu nợ thì trả tiền, nếu không chém chết mày nha….’. Hoa Thiên Tầm bỗng có dự cảm không lành.

Hình ảnh này rất giống việc mấy tên côn đồ gây chuyện trên TV, không tự chủ được, cô thầm sợ hãi trong lòng.

Lúc ra thang lầu đi đến hướng nhà mình, dọc theo đường đi, Hoa Thiên Tầm nhìn thấy vết sơn đầy đất, mới thoáng nhìn cửa mình, cô sợ ngây người.

Cửa nhà cô bị cạy mở, đồ đạc bị lật tung, trong ngoài đều bị giội sơn, trên tường còn bị vẽ các câu chữ ác nghiệt.

“Tới cùng là tên khốn nào làm? Tôi và mấy người có thù sao? Vì sao lại đối với tôi như vậy? Hu hu hu… tôi chỉ muốn yên lặng mà sống, vì sao vẫn còn muốn ép tôi chứ, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”

Ngồi sững ở trên sàn nhà lạnh buốt nhìn nhà cửa bừa bộn, nước mắt đè nén bấy lâu lặng yên tràn ra hốc mắt, Hoa Thiên Tầm khóc thành tiếng.

“Hu hu hu… hu hu hu…”

Ỷ Kình Thiên đến tiệm hoa không gặp Hoa Thiên Tầm ở đấy, ngược lại nghe nhân viên trong tiệm thuật lại chuyện ông chủ Giang.

Anh gọi cho Hoa Thiên Tầm không được, gọi cho Thủy Tâm Nhu đi cùng cô hồi lâu mới biết được cô về nhà rồi.

Anh lập tức tới nhà cô, không thể tưởng được nhà cô lại bị người ta phá hoại thành như vậy, Hoa Thiên Tầm ngồi trên sàn nhà khóc thương tâm.

“Cô Hoa, đám côn đồ đó có làm cô bị thương không?” Ỷ Kình Thiên vừa hỏi vừa bế Hoa Thiên Tầm lên, đặt cô ngồi trên ghế sofa bừa bộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.