Chương trước
Chương sau
Đoạn Vô Ngân nháy mắt hiểu rõ ý Đường Diệc Sâm.

“Anh đi đi, em đi trước, sẽ giúp anh theo dõi chặt chẽ tình hình thị trường chứng khoán.”

“Vô Ngân… Cám ơn!” Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm tràn ngập biểu tình nghiêm túc.


Đoạn Vô ngân vô vị nhún vai: “Là anh em không cần khách khí.”

Đường Diệc Sâm lắc đầu, sờ mũi, anh gọi Vô Ngân lại, “Đúng rồi, cậu và Nguyễn Hàm gia nhập cái hội kia thế nào rồi? Có gặp được mỹ nữ soái ca hợp mắt không?”

“Em thì bình thường, gặp qua vài mỹ nữ, người ta giống như chướng mắt em. Nguyễn Hàm thì khác, cô ấy hình như rất được hoan nghênh, ăn cơm với không ít soái ca, còn đi xem phim, nghe nói có một người nói chuyện rất hợp ý, hẳn là sẽ có phát triển.”

“Ồ… vậy là tốt rồi, tôi hy vọng hai người nhanh có tin vui. Tôi đã chờ không kịp muốn uống ly rượu mừng của hai người rồi.”

Đoạn Vô Ngân giang tay, anh không để ý chuyện xem mắt như thế, huống hồ, anh lại không lo không có phụ nữ.

—————-

Đường Diệc Sâm đi vào phòng riêng Vũ Văn Huyễn đặt, rõ ràng nhìn thấy Đường Khả Tâm cũng ở đó. Anh đứng ở cửa ngớ ra một phen.

Điều này càng thêm xác minh suy đoán trong lòng anh!


“Diệc Sâm, ngồi đi, mọi người đều là người nhà, không cần khách khí!”

“Là ông Vũ Văn quá khách khí rồi, tôi có chút vừa mừng vừa lo.”

“Chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi, thuận tiện nói chuyện phiếm với hai người.”

Đường Diệc Sâm đóng cửa lại, ngồi xuống vị trí bên cạnh Vũ Văn Huyễn.

“Ông Vũ Văn, ông quen Khả Tâm sao? Tôi nghe nói cậu Thác ngày hôm qua đã bí mật trở lại Hong Kong, thế nhưng bên cạnh cậu ta còn có một người phụ nữ, không biết ông hẹn Khả Tâm ra ăn cơm là muốn nói gì với chúng tôi? Hơn nữa, ông Vũ Văn cũng không hề xa lạ người phụ nữ kia đi, là con gái nhà họ Trịnh, Trịnh Sơ Tuyết.”

Đường Diệc Sâm khẽ nhếch môi mỏng gợi cảm, đôi mắt tối đen sắc bén giống như muốn bắn thủng Vũ Văn Huyễn.

Nửa tháng, ông dùng một đống tiền quăng vào thị trường chứng khoán thật lãng phí đi, đúng là dụng tâm lương khổ!

Ông không xót số tiền kia nhưng anh lại thay ông đau lòng rồi!

“Thực không dám giấu diếm, cho tới bây giờ tôi chỉ nhận định Khả Tâm là cháu dâu tôi, cho dù là cô gái nào cũng không thể thay thế vị trí của con bé. Con người tôi rất nghiêm túc, nhất định không hai lòng, chuyện thông gia hơn ba năm trước tôi vẫn còn giữ lời, dù sao lễ đính hôn kia cũng không phải cử hành cho có, chẳng qua là cháu tôi không hiểu chuyện mà thôi.”


Đôi mắt thâm trầm của Vũ Văn Huyễn nhìn trực diện ánh mắt Đường Diệc Sâm, vẻ mặt ông kiêu căng, có một loại cảm giác xâm lược mãnh liệt.

“Theo ý ông Vũ Văn là ông còn muốn để Khả Tâm gả cho Vũ Văn Thác? Người phụ nữ bên cạnh cậu ấy cũng ở lại rồi, ông không cảm thấy làm như vậy là oan ức cho Khả Tâm sao? Ông chắc chắn cháu nội mình sẽ đối xử tốt với Khả Tâm nhà chúng tôi?”

“Chỉ cần Khả Tâm gật đầu, tôi có thể khiến Vũ Văn Thác cam tâm tình nguyện đồng ý cưới Khả Tâm làm vợ, tuyệt không hai lòng. Ba năm trước đây Thác Nhi còn trẻ, hiện tại nó thành thục hơn rất nhiều, có thể cho nó một cơ hội.”

“Ông Vũ Văn không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản vậy chứ?” Đường Diệc Sâm theo bản năng chăm chú nhìn Đường Khả Tâm không nói một lời.

“Chúng ta chẳng qua là những người đứng xem, hôn này muốn kết hay không, chúng ta nên hỏi người trong cuộc. Thác Nhi trải qua chuyện lần này mài luyện, nó sẽ tỉnh ngộ, tôi tin nó sẽ trưởng thành hơn so với trước kia.”

Đường Diệc Sâm không tự giác nhíu mày, đôi mắt hiện lên một tia u sóng.

Vũ Văn Huyễn bảo quản lý mang thức ăn lên, nhất thời trong phòng yên tĩnh trở lại, biến thành một bữa tiệc chân chính.

Vũ Văn Huyễn mời anh ăn cơm, mục đích chân chính là nói chuyện của Khả Tâm, ông chỉ là thuận đường thông báo cho anh đương sự này mà thôi.

Anh biết, Liên Khải hiện nay do anh chủ trì, nói chuyện với anh càng ổn thỏa hơn với Đường Dụ.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đường Diệc Sâm cũng không vội vã đưa Khả Tâm về nhà mà cùng cô đi tới bãi biển một chuyến.

Lúc ở cùng một chỗ với Đường Diệc Sâm, Đường Khả Tâm không tiếp tục im lặng nữa, “Anh, em biết trong lòng anh nghĩ gì, anh cũng muốn bảo vệ em. Cám ơn anh! Nhưng em đã trưởng thành, em rất rõ ràng bản thân mình đang làm gì, chuyện của em liền do bản thân em quyết định đi.”

Gió biển thổi chầm chậm rất thoải mái, Đường Khả Tâm thỉnh thoảng đưa tay vén sợi tóc bị thổi loạn.

Vẻ mặt Đường Diệc Sâm có chút ngưng trọng, nét mặt anh cũng rất nghiêm túc, “Khả Tâm, một khi lựa chọn, con đường này sẽ rất khó đi, không cần oan ức bản thân. Nhà Vũ Văn cũng không phải đơn giản như vậy, có thể nói còn phức tạp hơn nhà chúng ta rất nhiều, anh sợ em không thích ứng được, cũng sợ em bị người khi dễ. Chuyện Liên Khải em không cần lo lắng, anh có biện pháp giải quyết.”


“Anh, chuyện em nhận định sẽ không thay đổi, anh không cần khuyên em, em muốn gả cho Vũ Văn Thác. Cho tới nay đều là anh và mẹ chăm sóc cho em, cấp cho em cuộc sống an nhàn. Thậm chí lúc gặp chuyện không may, hai người cũng không trách em, cũng không quở trách qua em, lại còn bảo vệ em.

Đời này em nợ mọi người rất nhiều, em còn chưa trả được. Gả cho Vũ Văn Thác không chỉ vì em muốn giúp anh gia tăng lợi thế ở Liên Khải, mà còn có tư tâm của em. Em thích anh ấy, cho nên em muốn ở cùng với anh ấy, đầu bạc răng long.

Em không biết ông Vũ Văn vì sao không phải em không thể, em biết bản thân đã không còn đường lui, em lựa chọn rồi, em không hối hận. Ở chung một đoạn thời gian với anh ấy, Vũ Văn Thác kỳ thật rất tốt, chỉ là tâm tính anh ấy mẫn cảm mà thôi. Anh, để cho em giúp anh một tay đi, em cũng vì hạnh phúc của bản thân mà cố gắng một lần.”

Đường Khả Tâm không chớp mắt nhìn Đường Diệc Sâm, cô nói rất nghiêm túc.

Giá cổ phiếu Liên Khải dao động tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ, ở Hong Kong không có chuyện gì làm khó được ông Vũ Văn.

Ông lần này muốn buộc chung Liên Khải và Bất động sản Vũ Văn, nếu ông chìm, Liên Khải cũng sẽ chìm.

Cứng đối cứng, Liên Khải sẽ không nhận được ưu đãi, cha khẳng định mượn cơ hội diệt trừ anh cả, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đường Diệc Sâm im lặng, đôi mắt thâm thúy ngóng nhìn mặt biển mênh mông vô bờ.

“Anh, sáng mai ông Vũ Văn sẽ tổ chức họp báo chính thức tuyên bố tin Vũ Văn Thác tỉnh dậy, đến lúc đó anh ấy cũng cùng tham dự. Sau đó, giá cổ phiếu Bất động sản Vũ Văn sẽ tăng. Nếu em và anh ấy kết hôn, hai nhà chúng ta sẽ là cục diện cùng có lợi, đây tuyệt đối có lợi mà không có hại.”

Đường Diệc Sâm còn muốn nói chút gì, khi anh nhìn biểu tình bình tĩnh của Đường Khả Tâm, anh nuốt lời muốn nói trở về.

“Chính em quyết định đi, em thật sự trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình rồi. Có chuyện gì em cứ việc thương lượng với anh, đừng tự mình gánh vác. Nhớ kỹ, em không phải một mình, em còn có người nhà.”

“Anh, cảm ơn anh đã hiểu cho em!”

Nhìn Đường Diệc Sâm, Đường Khả Tâm nở nụ cười nhạt.

—————–

Mặc kệ Thủy Tâm Nhu nói lời khách sáo thế nào, Thủy Mộ Hàn chính là không chịu nói chuyện giữa anh và Hoa Thiên Tầm.

Cũng không biết chị Hoa có mang thai hay không, Thủy Mộ Hàn tên khốn kiếp này hỏi thế nào cũng không hé răng, cho nên, Thủy Tâm Nhu trích thời gian đi mua thuốc bổ tới cửa hàng hoa.

Thủy Mộ Hàn chẳng thèm quan tâm tới việc chị Hoa mang thai, lại còn sinh hoạt như bình thường, ngẫm lại, Thủy Tâm Nhu liền tức. Cô thật muốn mắng tỉnh con lừa ngốc anh đây.

“Bà chủ, bận quá hả?”

Nghe vậy, Hoa Thiên Tầm từ trong đống sổ sách ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền thấy Thủy Tâm Nhu mua rất nhiều đồ tới, cô ngại ngùng.

“Tâm Nhu, em khách khí quá, đến thăm chị là được, không cần mua nhiều đồ như vậy, hơn nữa, tổ yến gì gì đó cực kỳ đắt tiền.”

“Chị Hoa, chị thật sự không cần khách khí với em. Hơn nữa, em về sau còn là cô nhỏ của đứa bé, hì hì, em mua đồ này nọ tới là chuyện nên làm.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu tràn ngập hứng thú tìm tòi chăm chú nhìn Hoa Thiên Tầm.

Sắc mặt cô rất không tốt, hai gò má có chút tái nhợt.

Xem ra cô mang thai thật, chẳng lẽ tên khốn Thủy Mộ Hàn không chịu thừa nhận chuyện mình làm qua?

Thủy Mộ Hàn con lừa ngốc kia thật sự đáng đánh đòn, tháo rời thành tám khúc cũng không đủ!

Hoa Thiên Tầm giật giật khóe miệng, nở nụ cười nhạt. Cha đứa nhỏ cũng không nghĩ như vậy, anh không muốn nó.

“Chị Hoa, chị mang thai nên nghỉ ngơi nhiều chút, nếu có chuyện gì khó xử mà nói cứ việc nói với em, em sẽ không ngồi yên không quản.”

“Tâm Nhu, em thật sự rất tốt, chị có thể quen biết em thật sự rất may mắn.”

“Ha ha… đừng nói như vậy, mọi người đều là người một nhà.”

Ngay tại lúc Hoa Thiên Tầm và Thủy Tâm Nhu trò chuyện, chủ sở hữu tiệm hoa đột ngột đi đến. “À, chị Hoa, chị có khách à, tôi có thể nói vài câu với chị không?”

“Anh Giang, có chuyện gì sao?” Cửa tiệm hoa này của cô mở không bao lâu, thủ tục gì cô cũng làm đủ, chủ nhà đột nhiên tới khiến Hoa Thiên Tầm rất bất ngờ.

“Chị Hoa, là vầy, thật ngại quá, cửa tiệm này của tôi có người mua lại rồi, nhưng đối phương cũng không đồng ý tiếp tục cho chị thuê. Cho nên, tôi chỉ có thể trả chị phí bồi thường gấp ba lần do vi phạm hợp đồng, ngày mai nhất định phải chuyển đi, tôi phải giao nhà rồi.”

“Anh Giang, trong khoảng thời gian ngắn anh bảo tôi chuyển đi đâu chứ? Quá đột ngột, tôi còn không kịp tìm mặt bằng nữa. Có thể cho tôi biết là ai mua cửa tiệm này không, tôi đi nói chuyện với người ta xem có thể cho tôi tiếp tục thuê không.”

“Chị Hoa, thật xin lỗi, đối phương nói rõ không cho chị thuê mặt bằng nữa, hợp đồng tôi cũng đã ký xong với người ta rồi, tôi không thể vi phạm. Nghe nói người phía sau họ Thủy, có quyền thế, tôi không thể đắc tội anh ấy, mong chị phối hợp giúp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.