Chương trước
Chương sau
Người nhà họ Bối vừa thấy Thủy Mộ Hàn đến lập tức không còn khuôn mặt tươi cười chào đón ngày thường, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái sau đó không nói một tiếng đi vào thông báo.

Sau khi được ông chủ Bối Trạc đồng ý, người giúp việc mới bằng lòng mở cửa cho anh vào.


Tuy nói nhà họ Bối không có sản nghiệp lớn trong nước nhưng ở Hong Kong cũng coi như một gia đình giàu, có uy tín danh dự, bị mất thể diện như vậy quả thực không thể chịu nổi.

Liên tiếp hai ngày, Bối Kỳ trở về khóc không ngừng, ai khuyên cũng không được, làm con cưng nhà họ Bối, cô buồn khiến người nhà lo muốn chết.

Bọn họ đều sợ cô chịu không nổi đả kích mà hủy hoại bản thân, đó là kết cục tệ nhất mà bọn họ không muốn nhìn thấy.

Cặp mắt khóc đến sưng đỏ của Bối Kỳ thế nhưng khiến người lớn trong nhà đau lòng. Cô muốn làm gì bọn họ cũng không dám nhiều lời, quả thực nâng cô ở trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Đã qua hai ngày kể từ ngày náo nhiệt ở hôn lễ kia, Thủy Mộ Hàn chẳng những không có bất kỳ giải thích gì, cũng không gọi điện ân cần hỏi han, hơn nữa hiện giờ mới tới, Bối Trạc rất giận.

“Mộ Hàn, hiện tại cậu có ý gì? Hai ngày này tin đồn khó nghe nối tiếp nhau không dứt về Bối Kỳ nhà chúng tôi, hôn lễ nháo đến nước này, cậu nói nên làm gì bây giờ? Hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, cậu cùng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở lễ đường ngăn cản hôn lễ kia có quan hệ gì?”

“Chú Bối, thật sự rất xin lỗi, đều là con sai, là con có lỗi với Bối Kỳ, con hôm nay đặc biệt qua đây để xin lỗi. Người phụ nữ kia là vợ trước của con, không hơn. Con cùng cô ta có với nhau một đứa con trai, hơn ba tuổi, hiện tại do con nuôi dưỡng. Lời nói ngày đó của cô ta mặc dù không hoàn toàn đúng nhưng con quả thật có chỗ làm không đúng.


Con… đã không xứng với Bối Kỳ, cô ấy xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn, con sẽ chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã làm. Còn về trò cười và gièm pha trong hôn lễ, ngày mai con sẽ mời họp báo để giải thích, tuyệt không cho phép truyền thông lại viết bậy về cô ấy. Con không hy vọng xa vời Bối Kỳ có thể tha thứ, nhưng con hy vọng cô ấy không phải khổ sở thương tâm vì loại người khốn nạn không đáng như con.”

Mặc dù lời nói Thủy Mộ Hàn cực kỳ uyển chuyển, Bối Trạc cũng hiểu được loại quan hệ kia của anh và Hoa Thiên Tầm, nháy mắt, đôi mắt ông thoáng qua một tia không vui, sắc mặt cũng từ từ đen thui.

“Bối Kỳ vì loại đàn ông khốn nạn như cậu mà thương tâm đương nhiên không đáng, nó đợi cậu mấy năm rồi, kết quả đến ngày kết hôn mà cậu còn phản bội nó. Loại hành vi này không ai có thể tha thứ cho cậu. Ý của cậu là mối hôn sự này coi như thôi đúng không? Được lắm, cậu tự mình hiểu rõ, cho dù cậu không đề cập tới tôi cũng không có khả năng trơ mắt nhìn con gái bảo bối của mình gả cho một người cặn bã như cậu.”

Nói xong, Bối Trạc rất kích động, ngay cả giọng nói cũng tăng cao.

“Thủy Mộ Hàn, cậu còn có mặt mũi tới gặp nhà họ Bối chúng tôi? Hai ngày nay Bối Kỳ đã khóc ngất đi vài lần, cũng không chịu ăn gì, chỉ dựa vào nước truyền dịch cung cấp dinh dưỡng. Hôn này tôi cũng tuyệt đối không đồng ý, loại đàn ông như cậu đích thực không xứng với nó. Còn nữa, chúng tôi không nhận lời xin lỗi của cậu, nhà họ Bối không chào đón cậu.”


Cùng với tiếng nói lãnh ngạnh, Lã Giai Vi cũng đi xuống lầu, bà u oán trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn.

“Dì, thực xin lỗi.”

“Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, vừa thấy cậu tôi lại nổi điên, tâm tình vô cùng tệ.”

Mím môi gật đầu, Thủy Mộ Hàn đứng dậy rời đi, anh biết hiện tại anh không đúng, cho dù anh nói gì đều vô dụng.

“Đàn ông trên đời này cũng không phải chết sạch, Bối Kỳ nhà chúng tôi không phải không có cậu thì không được, còn chưa kết hôn có thể làm bụng người đàn bà khác lớn, về sau kết hôn rồi còn thế nào nữa. Thật không biết mắt có mù hay không, Bối Kỳ nhà chúng tôi có điểm nào kém hơn con đàn bà đó, con bé không biết tốt hơn cô ta bao nhiêu lần, không thức thời!”

Hung ác trừng mắt nhìn bóng lưng Thủy Mộ Hàn, anh còn chưa đi xa, Lã Giai Vi chanh chua chửi rủa.

Thủy Mộ Hàn chỉ mở to mắt nhìn, môi mỏng gợi cảm mím lại càng chặt.

Người khác quở trách anh không phản bác được, Thủy Tâm Nhu mắng anh rất đúng, anh là đáng đời.

Anh thật sự đáng đời, tự tạo nghiệt không thể sống!

Suy nghĩ hai ngày, anh vẫn lựa chọn chân thật đối mặt với chính mình, hôn này anh thật sự không phải rất muốn kết!

—————

“Bảo bối, được rồi, đừng khóc nữa, làm lòng bà ngoại đều đau rồi đây nè.”

Thuốc an thần vừa hết hiệu lực, Bối Kỳ thức dậy lại tiếp tục khóc, nước mắt thương tâm khổ sở nhanh chóng rơi xuống, vô cùng chọc người yêu mến.

“Bối Kỳ, ngoan, đừng khóc. Loại đàn ông phụ bạc như Thủy Mộ Hàn không cần cũng được, chúng ta còn có thể quen người đàn ông khác tốt hơn, mẹ cùng con từ từ quên cậu ta.”

Đáy mắt dưới hốc mắt sưng đỏ lóe lên tia gian xảo, Bối Kỳ vừa nghe vợ chồng nhà họ Bối và Thủy Mộ Hàn nhất trí hủy bỏ hôn lễ của bọn họ, cô khóc càng dữ dội hơn, nước mắt tràn đầy phẫn nộ.

Kết hôn không được rồi, chấp nhất trước đây của cô tính thế nào, cô mới không đem Thủy Mộ Hàn trả lại cho Hoa Thiên Tầm, cô không chiếm được, cô cũng không để cho cô ta có được.


“Hu hu hu.. mẹ, bà ngoại… con chỉ thích Thủy Mộ Hàn làm sao bây giờ? Con yêu anh ấy nhiều năm như vậy.. hu hu hu… con cũng không biết thế nào, Hoa Thiên Tầm kia luôn đối đầu với con, chỉ cần con thích gì thì cô ta liền muốn cướp, ngay cả người đàn ông con thích, cô ta cũng nghĩ cách quyến rũ, hu hu… thử hỏi sao con không khóc không đau lòng chứ, trong lòng con thật khó chịu, đau quá… hu hu hu.. con đã thử trốn cô ta, cô ta vẫn không chịu buông tha con…”

“Đều do Hoa Thiên Tầm kia không tốt, nhìn bộ dáng cô ta yếu đuối không thể tưởng được lòng dạ cô ta độc ác như thế, Thủy Mộ Hàn khẳng định mù mắt mới có thể bị cô ta mê hoặc. Ngoan, đừng khóc, mẹ thay con dạy dỗ ả khốn đó.”

Lã Giai Vi ôm chặt Bối Kỳ dỗ dành, ánh mắt bà kiên quyết, lời nói này không giống như là tùy tiện nói mà thôi.

Đáy mắt mông lung dậy sóng mãnh liệt, Bối Kỳ mừng thầm trong lòng, “Mẹ… hu hu hu.. đừng làm vậy, đó là không đúng. Con trước kia chỉ muốn cạnh tranh công bằng với cô ta, không nghĩ tới cô ta hết lần này tới lần khác giở thủ đoạn, Thủy Mộ Hàn đều trúng chiêu rồi. Là con không có bản lĩnh, mẹ đừng đi gây sự với cô ta, con sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho mẹ.”

“Con cùng cô ta cạnh tranh công bằng nhưng cô ta lại không nghĩ như vậy, con tâm địa thiện lương, nhường cô ta một lần lại một lần, nhưng cô ta cũng không coi con là bạn tốt, lại còn hại con phế đi một đôi chân.

Mẹ thật sự nhịn không được, cơn giận này mẹ đè nén đã lâu, mẹ sao có thể lại ngồi im mặc kệ. Con yên tâm, mẹ sẽ không làm bậy, nhưng khẳng định cho cô ta biết mặt, bằng không cô ta vẫn kiêu ngạo không buông tha con như vậy.”

“Mẹ, như vậy không tốt lắm đâu.”

“Đúng vậy, Giai Vi, con đừng xúc động.” Lê Dĩ Hoan tức thì tức nhưng bà cũng không nghĩ tới phải dạy dỗ Hoa Thiên Tầm, bà vẫn sợ con gái mình làm quá mức.

“Mẹ, Bối Kỳ, hai người đừng lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, con chẳng qua khiến cô ta không thể ở lại nội thành mà thôi, con lại không hùng hổ dọa người lại càng không quậy chết người.”

Lê Dĩ Hoan trầm tư, hai mắt đẫm nước của Bối Kỳ lại sáng rực lên, cô trốn trong lòng Lã Giai Vi cười trộm.

Để cho người nhà họ Bối diệt trừ Hoa Thiên Tầm, đây cũng là biện pháp tốt.

Cô chỉ cần để ý đối phó người mẹ ruột người không giống người, quỷ không giống quỷ kia là được, chỉ cần bà xuất hiện, cô nhất định sẽ khiến bà có mọc cánh cũng khó thoát!

————-

“Anh Sâm, tiền chúng ta đầu tư vào thị trường chứng khoán nửa tháng này đã đạt tới giới hạn, không thể đầu tư quá nhiều, nếu giá cổ phiếu không tăng trở lại, tiền của chúng ta sẽ mất. Theo em thấy đây là một cái bẫy.”

Nghe Đoạn Vô Ngân báo cáo, Đường Diệc Sâm thâm trầm nheo mắt lại, bàn tay đỡ cằm, dưới vẻ mặt sâu xa khó hiểu có thâm trầm khiến người không nhìn rõ ngọn ngành tâm tư, “Ngoại trừ giá cổ phiếu của chúng ta giảm, Bất động sản Vũ Văn thì sao?”

“Cũng giảm giống chúng ta, mặc dù cảnh sát đã giải quyết sự kiện ngoài ý muốn kia nhưng giá cổ phiếu của Bất động sản Vũ Văn vẫn không có gì khởi sắc. Nghe nói bởi vì ảnh hưởng của thị trường chứng khoán, bọn họ có hai dự án liên quan chịu ảnh hưởng, lượng tiêu thụ không khả quan lắm. Cứ tiếp tục như vậy, hẳn là Vũ Văn Huyễn còn gấp hơn chúng ta.”

Đường Diệc Sâm không mang biểu tình gì trầm ngâm, con ngươi đen sáng quắc di động, ngón tay dài chậm rãi vỗ về chơi đùa nhẫn cưới.

“Anh Sâm, anh có ý khác sao? Thị trường chứng khoán hôm nay Liên Khải chúng ta vẫn còn chịu được, ngày mai nếu không bơm tiền vậy rất khó đoán trước, mức độ giảm hẳn là sẽ tệ hơn nữa.”

Biểu tình Đường Diệc Sâm khá bình tĩnh, nửa tháng này anh cũng không gấp gáp, trái lại Đoạn Vô Ngân thay anh đổ mồ hôi lạnh. Nếu không làm bất kỳ biện pháp gì, một vài vị trong Hội đồng khẳng định ngồi không yên, nói không chừng bọn họ nửa đường phản chiến.

Lần trước Đường Dụ không thể ở trong Ban giám đốc công kích Đường Diệc Sâm, lần này thì cũng không thể bảo đảm.

“Vô Ngân, không vội, tôi đang đợi một cuộc điện thoại.”

Đường Diệc Sâm vừa nói xong, điện thoại riêng của anh đổ chuông. Liếc nhìn người gọi hiển thị trên màn hình, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm không khỏi nhếch lên, “Ông Vũ Văn, xin chào!”

“Đường Diệc Sâm, xin chào! Cậu có rảnh không, chút nữa chúng ta cùng ăn một bữa cơm?”

“Được, ông Vũ Văn tự mình mời tôi nhất định sẽ tới!”

“Vậy thì quyết định như vậy đi, gặp nhau trong phòng VIP ở khách sạn Tứ Quý!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.