Hoa Thiên Tầm và Thủy Mộ Hàn chỉ liếc nhìn nhau, hai người đều không nói gì.
Hơn nữa Ỷ Kình Thiên người ta chủ động chào hỏi, anh cũng không để ý người ta. Biểu tình kia như sương lạnh ngàn năm, giống như người ta thiếu tiền anh không trả vậy.
Anh, thật không có phong độ nha!
Thủy Tâm Nhu hơi nhíu máy, nhướng người lên nhìn qua chiếc xe dừng song song kia, cười nhạt chủ động chào hỏi, “Chị Hoa, Kình Thiên, thật khéo a!”
Ỷ Kình Thiên rất có lễ phép gật đầu một cái, Hoa Thiên Tầm chỉ giật giật khóe miệng.
Đôi mắt đẹp lấp lánh, mừng thầm trong lòng, Thủy Tâm Nhu theo bản năng đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta đọc không ra cảm xúc gì kia của Thuỷ Mộ Hàn.
Ừm…… Gương mặt vốn có chút thối, đáy mắt tĩnh mịch thắp lên chút lửa ngầm khó hiểu!
Một con lừa ngốc, anh liền chờ hối hận đi!
“Thủy Tâm Nhu, em không biết ở trong xe mà lộn xộn rất nguy hiểm sao? Ngồi yên, anh phải lái xe.” Giọng nói Thủy Mộ Hàn lạnh như băng, một chút nhiệt độ cũng không có.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh lập tức giẫm lên chân ga lái xe rời đi, bỏ lại xe Ỷ Kình Thiên ở phía sau, căn bản không đợi Thủy Tâm Nhu ngồi đàng hoàng.
“Anh, anh ngốc thật không phải đáng yêu bình thường nha, hơn nữa còn vô cùng nhỏ nhen.” May mắn Thủy Tâm Nhu không ngã, cô nhanh chóng ngồi lại vị trí.
“…”
“Anh như vậy vội vã đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502767/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.