Vẻ mặt Thủy Tâm Nhu ngây thơ, sắc mặt Đường Dụ đã sớm đen đến cực hạn, ông không vui nhíu mày, khóe miệng không tự giác giật giật một phen.
Mẹ nó, ông chính là cái tên khốn con dâu mắng trong miệng.
Cô thật không biết hay giả bộ không biết, cũng giống cái thằng khốn Đường Diệc Sâm kia!
“Diệc Sâm đâu?”
“À… anh ấy ở trong nhà vệ sinh, anh ấy bị táo bón, tạm thời chỉ sợ không ra được. Ba tìm anh ấy có chuyện gì sao? Nếu không, con giúp ba thúc giục anh ấy. Hi hi hi… con đã bảo Vô Ngân đi mua về cho anh ấy mấy viên thuốc đạn rồi, không biết có tác dụng hay không nữa?”
Đôi mắt lanh lợi hoạt bát chuyển động, Thủy Tâm Nhu không sợ nghênh đón ánh mắt dò xét của Đường Dụ.
“Được rồi, để nó tiếp tục ở trong đó đi, sáng sớm ngày mai nói nó nhớ rõ đúng giờ tới họp Hội đồng quản trị, một hồi ba nói thư ký gửi mail cho nó.”
“Dạ, biết rõ ba.”
Nói xong, Đường Dụ ôm một bụng tức bỏ đi, theo ông thấy Thủy Tâm Nhu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Mặt mũi ông hôm nay đều mất hết rồi, ông chẳng muốn đứng ở chỗ này bị đùa cợt xem thường.
Đường Diệc Sâm trong nhà vệ sinh đang làm chuyện mà đàn ông đau khổ nhất a, anh đương nhiên nghe được, bà xã đại nhân nhà anh mắng nghe thật đã, vô cùng có khí phách.
Anh làm gì bị táo bón chứ, anh hiện tại đang ra sức vật lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502766/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.