Chương trước
Chương sau
Giọng nói mềm nhỏ một giây trước vẫn mang theo chút ngọt ngào nhất thời thanh âm kéo thật dài, rõ ràng phát ra từ kẽ răng. Thủy Tâm Nhu chớp chớp đôi mắt sáng, cô ngạo nghễ ngẩng cao cằm, nheo mắt đẹp hứng thú liếc Đường Diệc Sâm và Nguyễn Hàm. Khuôn mặt xinh đẹp tự tin sáng ngời, cô mang giày cao gót mười tấc đi tới chỗ bọn họ.

Lúc đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, giọng nói ngọt ngào thuộc về Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm đã nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy, cố ý kéo xa khoảng cách giữa mình và Nguyễn Hàm, cũng bước nhanh đi qua ôm eo Thủy Tâm Nhu.


“Ồ… Nguyễn phó tổng cũng ở đây à? Hai người… đang bàn chuyện công việc sao? Đường Diệc Sâm, anh không cần phải kích động như vậy đâu, biết em đến liền nhanh chóng ra chào đón.”

Giọng nói mềm nhỏ vẫn như cũ phát ra từ kẽ răng, Thủy Tâm Nhu tức giận trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, giống như đang hỏi: ‘Anh không làm việc trái với lương tâm, anh sợ gì chứ?’

Chột dạ đi, khốn kiếp!

Đường Diệc Sâm chỉ nhíu mày, bàn tay to của anh ôm chặt Thủy Tâm Nhu hơn.

Đi vào đúng lúc này, tình cảnh như thế, anh thật có cảm giác nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Nguyễn Hàm ở đây, cho dù anh nói gì cũng chỉ có thể càng tô càng đen, anh trực tiếp ngậm miệng không hé răng. Bởi vì anh biết bà xã đại nhân nhà anh cũng tuyệt đối không phải dễ bắt nạt, anh vô cùng chờ mong cô đánh trả như thế nào.

“À… chị dâu cũng tới, tới thật đúng lúc.” Cầm thương mang côn, Nguyễn Hàm cũng không vừa, cô vẫn đứng bên bàn làm việc Đường Diệc Sâm, ánh mắt gây hấn liếc Thủy Tâm Nhu, cô không có ý rời đi.

Sau đó, cô giơ giơ quả trứng gà bọc trong miếng vải mỏng lên, “Chị dâu, tụi em nào có nhiều cuộc họp như vậy, em thấy mặt Sam bị sưng, xoa trứng gà giúp anh ấy cho bớt sưng mà thôi.”


“Ồ… tôi thấy rồi, mặt anh ấy đích thật có hơi sưng.”

Nói xong, Thủy Tâm Nhu dùng lực bóp chỗ sưng trên mặt Đường Diệc Sâm, “Ông xã, có đau không?”

Đường Diệc Sâm nhíu mày, thành thật nói: “Bà xã.. đau!”

“Được, bà xã lập tức tới thương anh.”

Thủy Tâm Nhu ngạo nghễ tới gần Nguyễn Hàm, cô đưa tay lấy trứng gà trong tay cô.

Nguyễn Hàm dùng lực giữ lại, không chịu cho cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời, ánh lửa văng khắp nơi.

“Nguyễn phó tổng, những việc tay chân này không cần cô làm thay, lỡ như bị thương ngón tay ngọc của cô, tôi sẽ áy náy. Hơn nữa, ông xã tôi vừa nói, anh ấy nói bà xã đau! Ngại quá nha, vẫn để bà xã anh ấy là tôi làm thay, anh ấy đã mở miệng, tôi nào có thể không đau anh ấy, đúng không?”

“Chị dâu thật sự biết chuyện nha, thế nhưng không sao cả, chút việc nhỏ ấy em còn có thể làm thay. Hơn nữa, chị dâu hiện tại đang trong giờ làm, chị không cần về Vạn Huy làm à? Vạn Huy một chút kỷ luật cũng không có, nhân viên tùy tiện ra ngoài thế sao?”


“Có người suy nghĩ vì công ty như Nguyễn phó tổng, tôi cảm thấy hẳn là anh tôi nên mời cô mới đúng, mà không phải Đường Diệc Sâm. Đường Diệc Sâm, có nghe hay không, vị Nguyễn phó tổng này của anh thật sự rất tài giỏi, tháng này anh cần phải tăng thưởng cho cô ấy đó, em đã quyết định rồi.”

Thủy Tâm Nhu lại dùng thêm chút lực, Nguyễn Hàm vẫn không chịu nhường.

Cô nói rõ ràng đến thế này rồi mà người phụ nữ này vẫn như cũ không buông tay, thật sự không biết xấu hổ!

Đường Diệc Sâm nhíu mày lại, bàn tay to vươn ra, anh lấy trứng gà cầm trong tay.

“Nguyễn Hàm, em về trước làm việc đi, nơi này có vợ anh chăm sóc là được rồi, cảm ơn!”

“…”

“À… đúng rồi, tháng này thật sự nên tăng tiền thưởng cho em, em quả thật rất có năng lực, chờ chút anh nói với Tổng giám tài vụ làm báo cáo tăng thưởng.”

Hai chân Nguyễn Hàm giống như mê muội, cô giật mình ở đó bất động, đôi mắt đẹp tóe lửa, ánh mắt cô khá u oán.

Đường Diệc Sâm đưa trứng gà cho Thủy Tâm Nhu, cô khẽ nghiêng đầu cầm bọc trứng gà quơ quơ về hướng cô.

Lưu manh, mở to hai mắt nhìn cho rõ, rốt cuộc người nào mới đúng là bà Đường!

Chân mang giày cao gót bá đạo đá ghế ngồi một cái, ghế ngồi lập tức trượt tới bên cạnh cửa sổ sát đất, Thủy Tâm Nhu ra lệnh: “Đường Diệc Sâm, qua đây ngồi!”

Xác thực mà nói không đợi Đường Diệc Sâm sải bước, Thủy Tâm Nhu đã kéo anh ngồi trên ghế da màu đen. Ngay sau đó, cô khoa trương mở cặp đùi đẹp tùy tiện ngồi vào trên đầu gối anh.

“Đường Diệc Sâm, bà xã thương anh nha, em sẽ nhẹ nhàng, chậm rãi xoa cho anh…” Ngoài miệng thì nói như vậy, lực đạo Thủy Tâm Nhu lại đi ngược lại, sức lực kia của cô lớn thế nào, xoa một cái, Đường Diệc Sâm lập tức nheo mắt lại.

Không chỉ có vậy, chết tiệt, thân thể mềm dẻo của cô đang chống trên trung tâm của anh đây.

Cố ý uốn éo ma sát một cái, thật muốn chết a!

“Bà xã… đau!” Đôi mắt Đường Diệc Sâm bỗng dưng thay đổi, không phải điềm báo động dục chính là điềm báo tức giận rồi.

Nhìn vẻ mặt sảng khoái lại có chút thống khổ kia của anh, trong lòng anh hơn phân nửa hẳn là hận hai người bọn họ không thể ở trên giường lớn, anh ngay sau đó xoay người là có thể bổ nhào vào cô ăn sạch sành sanh.


“Em biết, khẳng định sẽ thật cẩn thận, ưm…” Tiếng hôn môi cực kỳ thanh thúy vang lên, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm để lại vài dấu son môi hồng.

Nếu cô ta chết cũng không chịu đi vậy cho cô ta nhìn cho đã, dù sao cô không sao cả, bà xã quyến rũ ông xã là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa, dùng từ văn nhã một chút thì bọn họ này gọi là vui vẻ yêu đương.

Bàn tay to của Đường Diệc Sâm chế trụ eo nhỏ của Thủy Tâm Nhu, chính anh cũng đẩy cô bắt đầu chậm rãi di động, hơi thở anh nóng hổi phà lên mặt cô, gương mặt đều cảm nhận được cảm giác nóng rực xuất phát từ trong lòng kia.

Thủy Tâm Nhu kiêu ngạo mà cảm thụ Đường Diệc Sâm không tự chủ mà run rẩy cùng tiếng hít không khí lơ đãng.

Khốn kiếp, đây chỉ là chút trừng phạt mang theo ngon ngọt mà thôi, nhìn anh về sau còn dám để cho phụ nữ đi loạn vào văn phòng hay không.

Mặc dù Nguyễn Hàm đưa lưng về phía Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm, cô cũng cảm giác được giờ phút này bọn họ có bao nhiêu ái muội. Những âm thanh nhỏ vụn tận lực kiềm nén này tựa như mũi nhọn tàn nhẫn đâm vào tim cô, đau đến cô khó nói nên lời.

Theo bản năng, hai tay cô gắt gao nắm lại, ngón tay thon dài chọc thẳng vào trong da thịt, khớp ngón tay cũng trở nên trắng, nắm tay đang phẫn nộ mà run run.

Nguyễn Hàm cắn chặt răng rời khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm.

————–

Tốc độ ma sát nhanh hơn, từng dòng điện cũng xẹt qua người Thủy Tâm Nhu, lúc này cô mới ý thức được đang có lợi cho Đường Diệc Sâm. Cô bỗng dưng dùng ngón tay tách bàn tay to của Đường Diệc Sâm ra, cũng kẹp chặt đầu gối không cho anh lại lộn xộn.

Đồng thời, cô càng dùng lực xoa vết ứ sưng trên mặt anh.

Đau đớn đột nhiên khiến cho Đường Diệc Sâm chưa thỏa mãn được dục vọng tỉnh táo lại một chút, anh đáng thương tội nghiệp nhìn Thủy Tâm Nhu, “Bà xã… đau!”

Nói xong, anh còn làm càn dúi đầu vào bờ ngực trơn mềm của cô, bàn tay to còn thò vào trong…

Váy ngắn vốn dĩ vén cao càng lợi cho bàn tay tà tứ kia của Đường Diệc Sâm di chuyển.

“Đường Diệc Sâm, em thấy khuôn mặt này của anh không đau rồi, vậy anh còn cần gì để cho cô ta xoa?”

“…”

“Khốn kiếp, ngẩng đầu lên, không cho phép ăn!” Biết Nguyễn Hàm đi rồi, lửa giận Thủy Tâm Nhu kiềm nén mới bắt đầu hướng tới Đường Diệc Sâm.

“Ừm… bà xã, đừng nóng giận, để ông xã tới thương em, có được hay không? Anh không có để cho cô ấy xoa a, em không phát hiện anh đang trốn cô ấy sao? Bà xã đã nói qua rồi, ông xã đều ghi nhớ trong lòng, nào dám quên.”

“Vậy ý anh nói em là cọp mẹ, quản anh phải không?”

“Bà xã là trời, ông xã nên trốn dưới váy bà xã. Bà xã là đất, ông xã cũng không thể cưỡi trên đầu em nha.” Nói xong, Đường Diệc Sâm vẫn còn không quên trộm hương.

Khốn kiếp, thật vô sỉ! Thủy Tâm Nhu thầm mắng trong lòng.

“Đường Diệc Sâm, em trịnh trọng tuyên bố với anh, em không cho phép anh có bạn thân là nữ. Mặc kệ quan hệ bạn bè trai gái tốt tới mức nào, mặc kệ hai người có bao nhiêu tri kỷ, đều phải giữ khoảng cách. Nếu không…. này, cái tay kia của anh đừng lộn xộn, em còn chưa nói xong nha, ưm…”

“Bà xã nói đều đúng, ông xã đang chăm chú nghe.” Đường Diệc Sâm xấu xa nhíu mày, môi mỏng khêu gợi mang theo nụ cười nhạt tà mị ngông cuồng.

“Đường Diệc Sâm…”

“Suỵt… bà xã, ông xã nhà em rất tự hạn chế, anh sẽ không làm loạn…” Đường Diệc Sâm khẽ cúi đầu chiếm lấy cánh môi Thủy Tâm Nhu, dần dần làm sâu thêm cảm xúc ẩm ướt mềm mại.

Thời gian tới cuộc họp Hội đồng quản trị cũng đến rồi, ngoại trừ Đường Thiên Hào cùng một vài vị trong hội đồng tới, những người khác không phải nói không ở Hong Kong thì là bệnh, sắc mặt Đường Dụ đen thui, ánh mắt hiện lên chút chật vật.

Ông đứng dậy bỏ đi, nhanh chóng đi tới văn phòng Đường Diệc Sâm.

Đường Dụ tức giận đẩy cửa, chỉ nhìn thấy Thủy Tâm Nhu trong văn phòng, không có Đường Diệc Sâm.

“Ba, ba cũng đến xem vết thương của Diệc Sâm sao? Không biết là tên khốn nào đánh anh ấy thành như vậy, bằng không thực nên báo cảnh sát bắt người rồi. Ba, ba nói đúng không? Hi hi hi… con vừa mới giúp anh ấy lăn trứng trên mặt. Ba, con vẫn còn một quả trứng, mặt của ba hình như cũng rất khó coi, nếu không ba lấy về lăn cho mình đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.