Chương trước
Chương sau
“Thiên Hào, chú đừng ngăn tôi, chú nhìn xem, thái độ của thằng con bất hiếu này là thế nào.” Đường Diệc Sâm đi rồi, Đường Dụ vẫn gắt gao trừng mắt cánh cửa bị anh đấm kia.

Vậy mà đã nứt ra một khe hở rồi, có thể thấy anh đánh có bao nhiêu hung ác nha!


“Anh, đều là người trong nhà, ầm ĩ như vậy có tác dụng sao? Hơn nữa, Diệc Sâm cũng là con trai anh, hiện tại Liên Khải cũng cần nó chữa cháy. Anh uống ly trà hạ hỏa, nhanh chóng nhìn xem giá cổ phiếu Liên Khải trên thị trường chứng khoán tụt dốc rất thảm.”

Đường Thiên Hào lắc đầu, ông rót ly trà cho Đường Dụ, kỳ thật, nhìn mặt mũi ông xanh tím sưng phù, ông rất muốn cười ông đáng đời.

Một người lớn vậy mà không trấn áp được con trai mình, ngược lại còn để cho nó cưỡi lên trên đầu.

Từ việc này Đường Thiên Hào có thể đoán được tương lai, nếu để Đường Diệc Sâm nắm quyền Liên Khải, chú hai như ông khẳng định không có chỗ đứng, nói không chừng còn bị anh đá ra ngoài.

Hiện tại thừa dịp cổ phiếu Liên Khải rớt giá mạnh, nếu có thể đá Đường Diệc Sâm ra ngoài vậy chính là không còn gì tốt hơn.

“Cơn tức này tôi nuốt không trôi! Mẹ nó, tiện nhân cho tôi đội nón xanh, tôi thì tức điên trong khi bà ta thì vui vẻ, toàn bộ đều là tôi sai sao? Quả thực là thứ phản bội, ăn cơm tôi lớn lên tâm lại hướng về người khác, trong mắt nó không có người cha như tôi đây.”


“Đúng đúng đúng… Anh nói đều đúng cả! Thế nhưng tình thế trước mắt bất lợi cho anh và nó trở mặt nha, Liên Khải còn phải dựa vào nó. Nói không chừng a, hiện tại bên phía thành viên hội đồng quản trị đều gọi điện thoại tới hỏi nó làm thế nào cứu vãn, mà không phải tới hỏi anh vị chủ tịch này.

Trong mắt người ta, Diệc Sâm mới đúng là người đại diện chân chính cho Liên Khải, anh phải nghe nó chỉ huy. Đợi một thời gian, có lẽ bên hội đồng quản trị trực tiếp quên mất anh rồi, người bọn họ tin tưởng và chấp hành là con trai anh. Anh, tuy em nói lời này không dễ nghe, nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh một câu, em cũng không có ý chia rẽ kia, tóm lại, chính anh kiềm chế chút, lòng người khó dò a!”

“Bọn họ dám, Liên Khải vẫn do tôi quyết định.”

Đường Thiên Hào vừa nói như vậy, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng Đường Dụ chẳng những không biến mất ngược lại còn gia tăng thêm. Tức thời, Đường Dụ dùng máy nội bộ gọi tới phòng thư ký phân phó: “Báo cho quản lý cấp cao mười phút nữa đến phòng họp họp, một giờ sau mời dự họp Hội đồng quản trị.”

Tiếng nói vừa ngừng, Đường Dụ tức giận cúp máy.

“Anh…”

“Thiên Hào, chú ra ngoài trước đi, tôi chuẩn bị tài liệu họp.”

“Được rồi, em ra ngoài trước. Anh đừng kích động, hai cha con có chuyện từ từ nói, nói không thông còn có thể lại thương lượng.”


Đường Dụ nhìn chằm chằm biểu đồ thị trường chứng khoán trên màn hình máy tính, ông không nhìn Đường Thiên Hào, chỉ phất phất tay.

————————-

Đường Diệc Sâm đi về văn phòng mình, Nguyễn Hàm đã sớm chờ trong văn phòng anh. Cô cũng theo Đoạn Vô Ngân đi vào ngồi đối diện anh.

Vừa đặt máy tính bảng trong tay xuống, biểu đồ giá cổ phiếu Liên Khải lập tức hiện ra trước mặt Đường Diệc Sâm. “Sam, giá cổ phiếu Liên Khải năm phút trước đột nhiên giảm mạnh. Cách giảm như vậy cực kỳ quỷ dị, không loại trừ có người ở sau lưng tạo ra. Có lẽ, cũng bị ảnh hưởng bởi tin tức vợ chồng Chủ tịch ly hôn trước đó không lâu, còn có…”

Nguyễn Hàm cố ý liếc Đường Diệc Sâm một cái, dừng một chút mới tiếp tục nói, “Có lẽ, cũng có quan hệ với vụ tai tiếng của cậu hai nhà họ Đường, anh ấy… Theo phóng viên truyền thông đưa tin, anh ấy cũng không phải con trai Chủ tịch.”

“Em đã cho người đi thăm dò theo các loại suy đoán, rất nhanh sẽ có tin tức.” Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của Đường Diệc Sâm, Nguyễn Hàm nhìn thấy vết ứ sưng trên mặt anh, tâm không tự chủ được quặn đau.

“..”

“Sam, anh không sao chứ, anh và…..”

‘Reng…’ Điện thoại nội bộ vang lên ngắt lời Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm lập tức ấn mở loa ngoài nghe cuộc gọi tới từ phòng thư ký.

“Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, phòng thư ký Chủ tịch gửi thông báo, mười phút sau tổ chức họp với quản lý cấp cao, một giờ sau họp Hội đồng quản trị.”

“Tôi biết rồi.” Tiếng nói thanh lãnh vừa dứt, Đường Diệc Sâm cúp máy.

Nguyễn Hàm hoạt bát chuyển động mắt, cô cẩn thận quan sát mỗi một biểu cảm của Đường Diệc Sâm, nhíu mày, tránh mắt, mím môi…. Thậm chí, cô đang suy đoán tâm tư anh, “Họp gấp như vậy hẳn là gấp rút thảo luận chuyện thị trường chứng khoán rồi.”

“…”

Đường Diệc Sâm chống cằm, dưới vẻ mặt sâu xa khó hiểu đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy nhưng lại khiến người ta không thấy rõ tâm tư. Cho dù anh không lên tiếng, đầu óc anh vẫn đang hoạt động, lông mi thật dài theo động tác chớp mắt mà rung động.

“Khẳng định không đơn giản như vậy, anh Sâm vừa mới đánh một trận với Chủ tịch, hai bên cũng không ai thiếu ai quả đấm, đặc biệt là Chủ tịch, trong lúc đánh nhau ông ấy hẳn là ở thế dưới, lấy hiểu biết của anh với ông ấy… khó mà nói.”


Kỳ thật, Đoạn Vô Ngân càng muốn nói chính là Hông Môn yến, nhưng ngại Nguyễn Hàm ở đây, anh không tiện vạch trần.

Đường Diệc Sâm nhìn Đoạn Vô Ngân, anh cho anh ánh mắt đúng rồi, giống như đang nói anh hoàn toàn đồng ý với giải thích của anh.

Đường Diệc Sâm ấn mở loa ngoài, có người ở phòng thư ký lập tức nhận điện. “Cô nói với phòng thư ký Chủ tịch, tôi bị Chủ tịch đánh bị thương, hiện tại phải rịt thuốc chữa trị, thật ngại quá cuộc họp này tôi không kịp tham dự rồi. Còn về cuộc họp Hội đồng quản trị một giờ sau thì phải xem vết thương của tôi khôi phục thế nào mới nói được.”

“Vâng, Tổng giám đốc, để tôi báo với phòng thư ký Chủ tịch.”

“Sam, anh không tham dự sao? Vậy tụi em thì sao?” Đôi mắt gian xảo của Nguyễn Hàm liếc nhìn Đường Diệc Sâm và Đoạn Vô Ngân.

“Này còn phải hỏi sao? Chúng ta đứng bên nào thì theo bên đó!” Lần này Đường Dụ tự ông đã có bài học rồi, ông muốn mượn chuyện cổ phiếu rớt giá làm đòn bẩy hại Đường Diệc Sâm tuyệt đối không phải chuyện dễ.

Quản lý cấp cao ở Liên Khải hay là Hội đồng quản trị, rất nhiều người cấp cho Đường Diệc Sâm vài phần thể diện, anh xem như đứng tương đối ổn định rồi.

“Ồ… em hiểu rồi, sẽ noi theo! Sam, thị trường chứng khoán bên này anh thấy thế nào?”

Đường Diệc Sâm nheo mắt lại nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, “Mua vào, mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, ổn định giá ở mức giảm 1%.”

“Được, em lập tức đi làm.” Cầm lấy máy tính bảng trước mặt Đường Diệc Sâm, Nguyễn Hàm cất bước nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc.

“Anh Sâm, em cũng nên trở về làm việc, chờ tin tức của anh.”

Đường Diệc Sâm gật đầu, sau đó anh vươn tay xoa xoa mi tâm.

—————–

Nghe người trong phòng thư ký Tổng giám đốc báo cáo, Đường Dụ lập tức nổi trận lôi đình.

Ông thật sự không thể lại dễ dàng tha thứ cho Đường Diệc Sâm ngồi trên đầu ông, ông muốn tổ chức họp mà anh cũng dám không đến. Ông chỉ đánh anh mấy quyền mà thôi, không trúng chỗ hiểm, không thể chết, khẳng định có thể đi tới phòng họp được.

Dám ra oai phủ đầu ông, được lắm, ông muốn cho anh nhìn xem một chút lợi hại.

“Cuộc họp tiến hành bình thường, mặc kệ Tổng giám đốc tới hay không.”

Thời gian gần tới, Đường Dụ đi tới phòng họp, bên trong chỉ có lác đác vài người ngồi.

“Người đâu? Chưa đến sao? Phòng thư ký làm ăn thế nào vậy, không báo cho bọn họ mười phút sau phải họp sao?” Đường Dụ ngay lập tức nổi giận đùng đùng, đôi mắt nổi lên một cỗ bão táp đen nặng nề.

“Chủ… chủ tịch, chúng tôi đều đã gửi email cũng gọi điện thoại cho từng vị quản lý cấp cao rồi.”

Nghe vậy, khóe miệng Đường Dụ không tự giác giật giật một phen.

Khốn kiếp, tất cả đều tạo phản rồi!

Đợi gần 10 phút, trong phòng họp vẫn chỉ có vài người như thế, vài vị quản lý cấp cao bắt đầu ngồi không yên, bọn họ nhao nhao tìm cớ với Đường Dụ để rời đi.

Thấy Chủ tịch không đi, ông không nói một tiếng, thư ký cũng không dám lên tiếng, tiếp tục ngồi trong phòng họp cạnh ông.

Không bao lâu, Nguyễn Hàm mang theo một túi nhỏ gõ cửa văn phòng Đường Diệc Sâm, sau đó, cô đi vào.

“Sam, mặt anh có đau hay không? Em mượn bình rượu xoa bóp của thư ký, nghe nói giảm sưng gì gì đó rất tốt.”

“…”

“Nơi này còn có hai quả trứng, em giúp anh xoa, dùng chung với nhau hiệu quả sẽ tốt hơn.” Nói xong, Nguyễn Hàm trực tiếp lột vỏ trứng gà, sau đó dùng một mảnh vải mỏng bọc lại. Cô cầm đồ trong tay giơ lên, tiếp theo cô đi vài bước tới chỗ Đường Diệc Sâm.

“Nguyễn Hàm, không cần đâu, chút vết thương ấy không có việc gì, tuyệt không đau. Qua vài ngày sẽ hết sưng, không phiền em.” Đường Diệc Sâm nhíu mày, ánh mắt sắc bén tối tăm xẹt qua chút không vui.

“Sam, anh không biết sao, diễn trò thì phải diễn cho thật chút, không chừng lát nữa Chủ tịch cử người tới kiểm tra, anh không xoa chút thuốc cho người ta nhìn thấy, dù sao cũng là kiếm cớ. Hơn nữa, là bạn bè, em cuối cùng không thể làm lơ không quan tâm anh bị thương, huống hồ em hiện tại thấy được.

Em vốn dĩ muốn bảo Vô Ngân giúp anh, chỉ sợ anh ấy thô lỗ, không biết dịu dàng sẽ làm anh đau, cho nên, vẫn để em tự mình tới giúp anh xoa đi. Nhanh lên a, thừa dịp trứng gà còn nóng lăn mới tốt.”

“Nguyễn Hàm… thật sự không cần.”

“Aizz…. anh khách khí với em cái gì!” Nói xong, Nguyễn Hàm cầm lấy trứng gà hướng tới mặt anh.

Theo bản năng, Đường Diệc Sâm ngồi lui về sau.

Nguyễn Hàm vẫn chưa từ bỏ, cô lại đi tới.

Trong phút chốc, cửa phòng bị đẩy mở, Thủy Tâm Nhu đi vào, “Ông xã…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.