“Thiên Hào, chú đừng ngăn tôi, chú nhìn xem, thái độ của thằng con bất hiếu này là thế nào.” Đường Diệc Sâm đi rồi, Đường Dụ vẫn gắt gao trừng mắt cánh cửa bị anh đấm kia.
Vậy mà đã nứt ra một khe hở rồi, có thể thấy anh đánh có bao nhiêu hung ác nha!
“Anh, đều là người trong nhà, ầm ĩ như vậy có tác dụng sao? Hơn nữa, Diệc Sâm cũng là con trai anh, hiện tại Liên Khải cũng cần nó chữa cháy. Anh uống ly trà hạ hỏa, nhanh chóng nhìn xem giá cổ phiếu Liên Khải trên thị trường chứng khoán tụt dốc rất thảm.”
Đường Thiên Hào lắc đầu, ông rót ly trà cho Đường Dụ, kỳ thật, nhìn mặt mũi ông xanh tím sưng phù, ông rất muốn cười ông đáng đời.
Một người lớn vậy mà không trấn áp được con trai mình, ngược lại còn để cho nó cưỡi lên trên đầu.
Từ việc này Đường Thiên Hào có thể đoán được tương lai, nếu để Đường Diệc Sâm nắm quyền Liên Khải, chú hai như ông khẳng định không có chỗ đứng, nói không chừng còn bị anh đá ra ngoài.
Hiện tại thừa dịp cổ phiếu Liên Khải rớt giá mạnh, nếu có thể đá Đường Diệc Sâm ra ngoài vậy chính là không còn gì tốt hơn.
“Cơn tức này tôi nuốt không trôi! Mẹ nó, tiện nhân cho tôi đội nón xanh, tôi thì tức điên trong khi bà ta thì vui vẻ, toàn bộ đều là tôi sai sao? Quả thực là thứ phản bội, ăn cơm tôi lớn lên tâm lại hướng về người khác, trong mắt nó không có người cha như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502764/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.