Chương trước
Chương sau
“Thế nhưng, Đường Diệc Sâm, hiện tại em rất mệt, muốn đi ngủ, làm sao bây giờ a?”

Thủy Tâm Nhu đặt tay lên lồng ngực trần của Đường Diệc Sâm, ngón tay khẽ vẽ vòng, cô khẽ nghiêng đầu cười duyên với anh, ánh mắt trêu đùa không an phận di chuyển trên người anh. Nụ cười của cô cực kỳ quyến rũ, vẻ mặt lại ngây thơ hồn nhiên.


Đường Diệc Sâm chậm rãi lắc đầu, sau đó khuôn mặt tuấn tú chứa ý cười lưu manh liền sáp lại gần mặt Thủy Tâm Nhu. Tuy mặt mỉm cười nhưng dưới vẻ mặt sâu xa khó hiểu là sự thâm trầm khiến người không thấy rõ tâm tư, “Được, chúng ta hiện tại liền đi ngủ.”

Nói xong, trong phút chốc, anh kéo cao chăn mỏng che kín anh cùng Thủy Tâm Nhu.

Trong bóng tối chỉ nghe thấy Thủy Tâm Nhu cười khanh khách, “Đường Diệc Sâm, chịu thua, rất ngứa a…”

Tên khốn này vậy mà gãi ngứa cô, mồi lửa lung tung trên người cô. Cho dù Thủy Tâm Nhu vặn vẹo, né tránh thế nào đều bị đôi mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm nhìn thấu, cô không cách nào chạy trốn.

“Đường Diệc Sâm, đây không phải đi ngủ nha.” Ha ha ha… Cô còn đang cười không khép miệng, khẩn trương xốc chăn mỏng thò đầu ra bên ngoài thở hổn hển.

“Ở trên giường trốn dưới chăn mà không gọi là ngủ sao? Ồ… bà xã, hay là em muốn làm chuyện xấu rồi hả? Cảm thấy cách ngủ này không đã ghiền? Hay là em có cách ngủ cao minh khác?”

Thủy Tâm Nhu cười xinh đẹp ngọt ngào, hai người thân mật dán vào nhau cũng bởi vì cô xoay tới xoay lui mà xảy ra biến hoá. Áo ngủ tơ lụa của cô vừa khéo ma sát với trung tâm của Đường Diệc Sâm, cũng bởi vì cô run rẩy mà nhiệt tình anh thoáng kiềm chế trong nháy mắt lại thức tỉnh.


Anh cảm giác được một trận đau nhức căng cứng, trung tâm dục vọng bị trêu chọc gấp đến muốn phát tiết…

Anh muốn tiếp tục làm chuyện Thủy Tâm Nhu kêu dừng đêm nay. Trời mới biết, anh hiện làm sao mà ngủ được, anh muốn nhiều hơn.

Đột nhiên đôi mắt đen thui của Đường Diệc Sâm nhiễm dục vọng mạnh mẽ.

“Đường Diệc Sâm…”

Thủy Tâm Nhu ôm cổ anh, anh đột nhiên cúi đầu chiếm lấy cánh môi no đủ của cô. Nụ hôn của anh như lửa, đốt cháy cô đến ý loạn tình mê.

Theo ngón tay anh chậm rãi lướt qua da thịt trắng nõn của cô mang đến một dòng điện nóng bỏng tê dại, Thủy Tâm Nhu liền biết cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.

Cặp đùi thon dài ôm lấy bờ eo khoẻ mạnh, cảm giác trống rỗng trong thân thể mãnh liệt khát vọng anh tới bồi lấp.

Đường Diệc Sâm như thế nào không hiểu ám chỉ cùng khát cầu của cô, anh hôn cô, trầm xuống, đưa mình vào trong……

——————

Đúng chín giờ sáng hôm sau, Đường Diệc Sâm cùng Yến Thục Phân đúng giờ xuất hiện tại văn phòng luật sư Dạ Vũ Dực làm thủ tục ly hôn. Đường Dụ với hốc mắt bị đánh cho sưng đen chỉ có một người trợ lý đi cùng ông, ông đeo kính mát xuất hiện trong văn phòng Dạ Vũ Dực.

“Hai vị trước xem kỹ điều khoản, nếu không có dị nghị gì thì mời ký tên.”

“..”

“Xét thấy ông Đường Dụ có chứng cứ chứng minh anh Đường Diệc Tấn không phải con hợp pháp của hai người, cũng phù hợp với điều khoản hiệp nghị tiền hôn nhân của hai người, cho nên cho phép hai người ly hôn. Do bà Yến Thục Phân sinh con cùng người khác do đó 8% cổ phần Liên Khải trên danh nghĩa anh Đường Diệc Tấn sẽ được tự động chuyển vào ngân sách quỹ giáo dục công ích của tập đoàn.”

“…”

“Bà Yến, mời bà theo thông lệ xem qua báo cáo kết quả DNA ông Đường Dụ đưa ra làm chứng cứ.”

Cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ, theo trình tự vẫn phải làm một lần, Yến Thục Phân vội vàng lật xem vài tờ báo cáo kết quả DNA Dạ Vũ Dực đưa cho bà, bà không chút do dự ký tên lên thỏa thuận ly hôn.


Sau khi ký, bà nhẹ nhàng thở ra, toàn thân đều nhẹ nhõm.

Nhớ lại cuộc hôn nhân hơn ba mươi năm này giống như nằm một giấc mộng, hiện tại bà tỉnh lại, cuối cùng cũng không cần nằm mộng nữa.

“Luật sư Dạ, cám ơn!”

Đường Dụ dẫn đầu vươn tay bắt tay với Dạ Vũ Dực, anh cũng khách sáo đáp lại ông.

“Ông Đường, tuy hiện tại đã hoàn tất thủ tục ly hôn nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở ông, hiệp nghị tiền hôn nhân của hai người đối với ông vẫn còn hiệu lực. Nếu ông tái hôn, 10% cổ phần Liên Khải trên danh nghĩa của ông cũng đồng dạng sẽ tự động chuyển vào ngân sách quỹ giáo dục công ích.

Nếu ông dùng hình thức pháp luật thừa nhận ông ngoại trừ Đường Diệc Sâm bên ngoài còn có con không do bà Yến Thục Phân sinh ra thì 10% cổ phần Liên Khải của ông cũng như vậy sẽ tự động chuyển vào ngân sách quỹ giáo dục công ích.

Thân là luật sư đại biểu cho thoả thuận tiền hôn nhân của hai người, tôi sẽ chú ý tới mọi hành động của hai người, khi cần thiết, tôi sẽ gửi thư mời hai người thực hiện điều khoản. Đương nhiên, ngoại trừ cô ba Đường Khả Tâm mà bà Yến Thục Phân đang thu dưỡng thì không tính.

Hợp đồng tiền hôn nhân còn có một điều khoản bổ sung, chủ tịch đời tiếp theo của Liên Khải có quền chi phối cổ phần Liên Khải trong ngân sách quỹ giáo dục công ích, điều này sẽ miễn trừ quyền giám sát của luật sư và quyền quản lý của người đại diện đầu tư.”

Khóe miệng Đường Dụ giật giật một phen, lạnh lùng kìm nén nhìn Dạ Vũ Dực.

Mày rậm nhếch lên, ông lộ ra biểu tình mỉa mai, giọng nói lạnh lẽo cũng bật ra giữa hàm răng, “Cảm ơn đại luật sư Dạ nhắc nhở, tôi sẽ luôn luôn nhớ kỹ.”

Mẹ nó, ông lúc trước điên rồi mới có thể ký thoả thuận tiền hôn nhân áp chế ông, khiến cho ông hiện tại ly hôn cũng chiếm không được chút ưu đãi nào.

Chết tiệt, nếu để cho Đường Diệc Sâm thực ngồi lên chức Chủ tịch Liên Khải, ông ngay cả cặn cũng không còn.

Đường Dụ tức giận ngay cả chào hỏi cũng không nói với Yến Thục Phân và Đường Diệc Sâm, ông đi ra khỏi văn phòng luật sư.

“Luật sư Dạ, cảm ơn.”

Hiếm khi thấy Đường Diệc Sâm khách khí với mình như vậy, Dạ Vũ Dực nhíu mày, cũng giang tay nói, “Chức trách của tôi mà thôi, không cần khách khí.”

Né tránh hàng loạt phóng viên truyền thông mới đưa Yến Thục Phân về nhà nghỉ ngơi, Đường Diệc Sâm vừa bước vào Liên Khải lập tức nhắm thẳng văn phòng Chủ tịch Đường Dụ, không để ý thư ký cản trở, anh xông vào, không nói một tiếng túm lấy áo Đường Dụ kéo ông từ trên ghế lên.

Anh lạnh lùng nghiêm mặt nhíu mày, mắt lộ ra hung quang, hung tợn trừng mắt nhìn ông: “Khốn nạn, tối hôm qua tôi nên để cho chú Huân đánh chết ông, loại người như ông thật sự không đáng thương cảm.”

“Hừ… Nó cũng không phải con tôi, lời tôi nói với phóng viên truyền thông là lời thật mà thôi. Mẹ anh cho tôi đội nón xanh nhiều năm như vậy, tôi há có thể để cho bà ta dễ chịu. Tên tôi thối thì tên bà ta cũng phải thối như vậy, để cho toàn bộ Hong Kong đều biết bà ta là người thế nào, ngay cả giường của anh em tôi cũng có thể trèo lên, cơn tức này tôi nuốt không trôi.” Đường Dụ đúng lý hợp tình ngẩng cao đầu, một chút hối hận cũng không có.

Ông thích làm gì thì làm, liên quan gì tới bọn họ, ông lại không nói láo.

“Đường Diệc Sâm, tôi là cha anh, anh.. lập tức buông tay, bằng không tôi gọi bảo vệ.”

Đường Dụ không chút để ý, khóe miệng còn nhếch lên lạnh lùng vô tình, ông mới không thương cảm cho đứa con hoang kia.

Trước kia lấy danh là con ông, ông còn nể anh vài phần. Hiện tại, anh chính là sự sỉ nhục của ông, ông làm sao có thể để cho đôi cẩu nam nữ Yến Thục Phân và Ỷ Trí Huân dễ chịu.

Ông muốn bọn họ sống trong thống khổ, ly hôn thì thế nào, ông có thể đùa chết bọn họ như thường.

“Khốn kiếp, tôi thật sự không nhịn được nữa rồi, cho dù bị trời đánh hôm nay tôi cũng phải thu thập ông trước.”

Nghiến răng ken két, Đường Diệc Sâm rốt cuộc vung nắm đấm nhẫn nhịn đã thật lâu về phía Đường Dụ.

“Diệc Tấn là vô tội, nó không nên trở thành vật hy sinh vì ông, có can đảm ông để cho đứa con hoang kia về, nếu nó xuất hiện ở tập đoàn Liên Khải, tôi khẳng định không cho nó có chỗ đứng, ngay cả Hong Kong cũng không ở lại được.”

Đường Diệc Sâm chưa từng nổi giận qua như vậy, huyệt thái dương hai bên anh cũng nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, ngọn lửa hừng hực bùng cháy.

Nhìn Tổng giám đốc và Chủ tịch ở trong phòng làm việc đánh nhau, thư ký kinh sợ ngớ ra một phen, cô lập tức gọi bảo vệ qua kéo bọn họ ra, lại gọi cho Đoạn Vô Ngân qua khuyên nhủ.

“Đoạn Vô Ngân, cậu cút ngay cho tôi, đừng kéo tôi. Từ trước chỉ có cha dạy con, tôi hôm nay liền thay trời dạy dỗ cái tên khốn này.”

Cảm xúc Đường Diệc Sâm cực kỳ kích động, cho dù Đoạn Vô Ngân sống chết ôm anh, anh vẫn vùng vẫy tiếp sát Đường Dụ đánh ông mấy quyền.

Đường Dụ bị bảo vệ lôi kéo cũng cực kỳ kích động, mặt ông hôm nay đúng là toàn bộ đều mất rồi, được lắm, con trai rốt cuộc đánh cha rồi.

“Các người đừng kéo tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ đứa con mất dạy này, mẹ nó, đều phản cả rồi.”

Đường Thiên Hào nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới, “Anh, trước bình tĩnh một chút, mọi người đều là người nhà, đừng tổn thương hòa khí, Diệc Sâm cũng là nhất thời kích động mà thôi.”

“Vô Ngân, nhanh kéo cậu ta ra ngoài đi, quậy thành như vậy biết nói thế nào? Nếu bị phóng viên truyền thông biết rõ, không biết lại viết Liên Khải chúng ta thế nào. Hiện tại xoắn xuýt những chuyện này thú vị lắm sao? Vừa nãy khi tôi tới, giá cổ phiếu Liên Khải đã giảm mạnh rồi.”

“Diệc Sâm, đi về trước nhìn xem, đừng cùng ông ấy nhất thời tức giận.”

Nghe nói giá cổ phiếu Liên Khải giảm mạnh, Đường Diệc Sâm bình tĩnh một chút, hai tay anh nắm chặt thành quả đấm, hung hăng nện ở cửa ban công. Anh xoay người đi ra khỏi văn phòng Chủ tịch.

Nhất thời, cánh cửa kia cũng nứt ra một khe nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.