Chương trước
Chương sau
Chuyện cho tới bây giờ muốn giấu diếm cũng giấu không xong rồi!

Ỷ Trí Huân đỡ Yến Thục Phân ngồi xuống ghế sofa, bọn họ không ngăn cản Đường Diệc Tấn mở túi giấy ra xem. Nghe Đường Dụ nói như vậy, Đường Khả Tâm cũng lờ mờ, anh hai thực ra là con chú Huân, anh cả chị dâu giống như đều đã biết.


Trải qua trận đánh nhau kịch liệt này, quá nhiều người cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, khó có được an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dài rõ ràng. Tất cả suy nghĩ giống như đình chỉ trong nháy mắt, Đường Diệc Tấn run rẩy lấy ra tài liệu bên trong xem, DNA của anh và anh cả đều lần lượt kiểm tra đối chiếu với Đường Dụ và chú Huân.

Anh cả và Đường Dụ mới đúng là cha con ruột, tỉ lệ DNA của anh và Ỷ Trí Huân cơ hồ ăn khớp, anh cùng ông ấy mới là cha con ruột.

“Ha… ha ha ha…. nhất định là tên khốn Đường Dụ lấy ra lừa con, ông ta bịa đặt thị phi, mục đích chính là muốn ly hôn với mẹ, hơn nữa không cần tốn một phân tiền.”

“Diệc Tấn… là mẹ có lỗi với con! Đường Dụ không lừa con, con thật sự không phải con ông ấy, chú Huân mới đúng là ba con. Con muốn trách thì trách mẹ đi, đều do mẹ sai.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười khó có thể tin của Đường Diệc Tấn, trong lòng Yến Thục Phân vừa chua xót vừa khó chịu, bà vẫn không cho anh biết chính là sợ anh không thể chấp nhận được sự thật.

“Diệc Tấn… chuyện không liên quan tới mẹ con, đều là do chú sai.” Ỷ Trí Huân không hy vọng xa vời Đường Diệc Tấn tha thứ mình, nhưng ông không muốn phá hoại quan hệ mẹ con của họ.


Gọi chú Huân nhiều năm như vậy, nếu bảo anh đột nhiên đổi giọng gọi ba, ông biết trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ khó có thể tiếp nhận, ông không trách anh, ông cũng không cầu anh nhận ông.

“Anh cả, chị dâu, hai người đều biết? Ha ha ha… chỉ một mình em không biết, hai người đều coi em như một đứa ngốc để đùa giỡn sao? Nói em là con ai thì là con người đó, nói không phải là không phải sao, hả?”

Đường Diệc Tấn đảo mắt qua Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu, đột nhiên, anh cất cao giọng gọi, cảm xúc cũng rất kích động. Gân xanh hai bên thái dương anh mơ hồ di động, trong mắt bùng cháy ngọn lửa giận kích động.

Cảm xúc trong lòng phức tạp, suy nghĩ lộn xộn, nghĩ không ra phương hướng, anh hiểu rõ toàn bộ đã không thể trở về như lúc ban đầu được rồi, thế nhưng, anh thật đúng là không thể tiếp nhận được sự thật tàn khốc như thế.

Anh trước kia có thể lớn tiếng mắng Đường Dụ, hiện tại, anh cảm thấy bản thân cũng con mẹ nó buồn cười.

Anh là con hoang, anh lại có tư cách gì đi chỉ trích người khác.

“Diệc Tấn, em bình tĩnh trước một chút, bọn anh không nói cho em là sợ em không tiếp nhận được.” Quả nhiên, anh hiện tại không tiếp nhận được, Đường Diệc Sâm đã lo lắng đến nhíu mày.


“Vậy em đây có phải nên cảm ơn mọi người đều gạt em, hiện tại cho em một ngạc nhiên lớn như vậy không?”

‘Xẹt…’ Bàn tay to xé loạn, Đường Diệc Tấn xé phần báo cáo kia thành giấy vụn, sau đó anh bước nhanh ra khỏi phòng khách.

“Diệc Tấn…”

Mặc kệ Yến Thục Phân gọi thế nào, Đường Diệc Tấn cũng không quay đầu lại. Bà biết sau khi anh biết sẽ giống như vậy, Yến Thục Phân có khổ sở cùng tự trách nói không nên lời, không tự giác, hốc mắt chậm rãi thấm ướt.

Đường Khả Tâm đuổi theo cũng không thể ngăn anh lại, Đường Diệc Tấn vẫn lái xe rời khỏi nhà lớn nhà họ Đường.

“Thục Phân, cho Diệc Tấn chút thời gian đi, nó sẽ nghĩ thông.”

“Mẹ, sáng mai con tìm nó nói chuyện, đêm nay để nó yên tĩnh trước một chút đi. Nó có chừng mực, mẹ đừng lo lắng cho nó.”

Chỉ mong là vậy, bà chỉ sợ anh nhất thời nghĩ quẩn mà đi làm chuyện điên rồ, bằng không, cả đời bà sẽ không tha thứ cho mình.

—————

Lúc Tề Duệ chạy tới nhà lớn nhà họ Đường, một nhà bừa bãi vẫn chưa thu dọn xong, có thể nhìn ra tình cảnh kia hỗn loạn đến cỡ nào. Chẳng quan tâm nhiều như vậy, anh khẩn trương rửa sạch miệng vết thương cho mọi người.

May mắn tay Thủy Tâm Nhu chỉ bị mảnh vỡ làm bị thương, trong vết thương cũng không có mảnh vụn, khử trùng băng bó một chút là được.

Mức độ bị thương của Yến Thục Phân và Đường Khả Tâm cũng khác nhau, đều bị móng tay làm bị thương hoặc là đồ vật sắc bén làm bị thương, chỉ là vết thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, khử trùng xoa thuốc là được.

Trò cười kinh tâm động phách như vậy cuối cùng cũng kết thúc, thế nhưng lòng người cũng không thoải mái như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng cho Đường Diệc Tấn, quan tâm tới hướng đi của hội đồng quản trị Liên Khải.

Thiếu đi 8% cổ phần đúng là tương đương phải làm lại từ đầu, cố gắng vài năm nay của Đường Diệc Sâm đều đã uổng phí rồi. Huống hồ, sáng mai tin tức ly hôn cùng thân phận của Đường Diệc Tấn nổ ra, đối với giá cổ phiếu của Liên Khải cũng là một khảo nghiệm.


“Mẹ, Dạ Vũ Dực đã nói cho con biết, ba bảo anh ta chuẩn bị thỏa thuận ly hôn cho ông ấy. Sáng mai con cùng mẹ đi ký tên. Mẹ và chú Huân quang minh chính đại ở cùng nhau đi, chúng con sẽ chúc phúc cho hai người, công tác tư tưởng với Diệc Tấn để con làm.”

“Diệc Sâm, người mẹ có lỗi nhất là con, con vẫn luôn vất vả chống đỡ gia đình này. Mẹ trước giờ chưa giúp đỡ con được gì, bây giờ còn gây thêm phiền phức cho con.”

Đối với ba người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình, Yến Thục Phân hết sức áy náy với bọn họ, đồng thời cũng vô cùng tự trách.

“Mẹ, đừng nghĩ nhiều, qua rồi thì để nó qua đi, về sau có chú Huân chăm sóc mẹ, chúng con cũng an tâm nhiều. Chuyện Liên Khải con có thể tự cân nhắc, không sao cả, tin tưởng con.”

“Thục Phân, em yên tâm đi, anh cũng sẽ giúp đỡ Diệc Sâm, anh đã sớm coi nó như con trai mình rồi.” Nói xong, Ỷ Trí Huân nắm chặt tay Yến Thục Phân, ông sẽ không buông ra nữa.

“Con nghĩ chú Huân còn rất nhiều lời muốn nói với mẹ, chúng con lên lầu trước, hai người từ từ nói chuyện.”

Nháy mắt ra hiệu với Đường Khả Tâm, Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu lên lầu, cô cũng đi theo sau bọn họ.

Nhẹ nhàng đặt Thủy Tâm Nhu ngồi trên giường, Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, ánh mắt đau lòng nhìn vết thương lớn nhỏ trên người cô. Tuy Tề Duệ nói không có trở ngại, trong lòng anh vẫn hết sức tự trách, anh không bảo vệ cô tốt, là lỗi của anh!

Từ khi nhận được điện thoại của Dạ Vũ Dực, anh liền giao phó cho Đoạn Vô Ngân, vội vã chạy về.

Thế nhưng anh trở về vẫn có chút muộn, cho nên các cô mới bị thương thành như vậy, trong lòng anh khó chịu nói không nên lời.

“Đường Diệc Sâm, em không sao, em không đau, em chỉ bị dọa khóc mà thôi.” Giống như nhìn thấu tâm tư Đường Diệc Sâm, hai tay Thủy Tâm Nhu ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt nói.

Kỳ thật, người trong lòng khó chịu nhất chính là Đường Diệc Sâm, một người là mẹ mình, một người là cha mình. Cho dù cha chồng làm hơi quá mức, cho dù anh không ủng hộ ông, cho dù anh hận ông, ông vẫn là cha anh, trên người anh chảy dòng máu của ông.

Tầng quan hệ này anh không có cách nào xóa đi, anh cũng không thể làm như không thấy.

Sáng mai, anh còn phải xử lý một đống vấn đề nan giải.

Cô biết anh không phải siêu nhân, anh cũng sẽ mệt, anh cũng sẽ có một ngày không chống nổi.

Cô đau lòng anh, hận không thể giúp được anh, có thể thay anh chia sẻ một chút.

“Bà xã, cảm ơn em vẫn ở cùng anh, cảm ơn em không oán anh.” Đường Diệc Sâm ôm chặt Thủy Tâm Nhu, vùi đầu trong cổ cô, anh tham lam hít lấy mùi hương của cô.

Thủy Tâm Nhu cũng ôm chặt Đường Diệc Sâm, “Đồ ngốc, đừng nói lời cảm ơn với em, chúng ta là vợ chồng, chuyện của anh cũng là chuyện của em, người nhà anh cũng là người nhà em nha. Anh không ở nhà, nếu mẹ có chuyện gì em sẽ tự trách khổ sở. Thay anh bảo vệ người nhà của anh là chuyện em phải làm, Đường Diệc Sâm đã làm rất tốt, thật sự, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”

“Cảm ơn bà xã động viên, anh có cảm giác bay lên không rồi.”

Khó khi thấy được Đường Diệc Sâm mỉm cười, tuy mang theo chút chua xót, Thủy Tâm Nhu cũng rất vui, cô chủ động đem cánh môi tới gần chặt chẽ khóa lại môi mỏng gợi cảm của anh.

Chỉ là một nụ hôn từ Thuỷ Tâm Nhu mà thôi, đối với Đường Diệc Sâm mà nói còn tốt hơn thuốc, thuốc đến lập tức bệnh hết, anh như điên cuồng lại như kích động, giành lấy quyền chủ đạo, điên cuồng chiếm lấy. Đặt Thủy Tâm Nhu lên giường, bàn tay to của anh tà tứ tiến vào trong nắm lấy nơi no tròn của cô…

“Ưm.. Đường Diệc Sâm, em còn chưa tắm… trên người có mùi… ưm ưm… quan trọng hơn là em đã đói bụng, đêm nay chỉ ăn vài miếng cơm…”

Hô hấp Đường Diệc Sâm có chút loạn, Thủy Tâm Nhu đã cảm thấy một cỗ nóng bỏng trên da thịt.

Đáng chết hơn nữa đó là dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể, thế nhưng không phải cô không muốn mà là bụng thật sự đói.

Đường Diệc Sâm lưu luyến trộm hôn xong mới cong người lên nhìn thẳng Thủy Tâm Nhu, “Em đi tắm trước, anh xuống làm đồ cho em ăn.”

Bát dĩa bể vỡ trên đất, đũa cùng đồ ăn này nọ anh đều thấy.

Lúc này, mẹ và chú Huân hẳn cũng nói chuyện xong, anh xuống lầu nên không làm bóng đèn lớn như vậy rồi.

“Kỳ thật anh cũng đói bụng, đêm nay chỉ uống vài ly rượu, còn chưa ăn gì.”

“Mẹ và Khả Tâm cũng chưa ăn gì.”

“Được, anh đi làm đồ ăn, ăn no mới có sức vòng vòng gạch gạch!”

“Được a, em đi tắm cho thơm thơm, ha ha ha….”

—————–

Ngự Ảnh Vũ vừa mới hoàn thành buổi thông cáo về nhà nghỉ ngơi, mới ngâm mình xong, cô từ phòng tắm đi ra lập tức nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập vang lên. Nhìn qua mắt mèo, cô thấy bộ dáng vô cùng suy sụp của Đường Diệc Tấn đứng trước cửa nhà cô.

“Sao anh lại tới đây, không phải nói bận rộn chuyện concert sao?”

“Không hoan nghênh phải không? Anh đi, tới khách sạn ở.”

Đường Diệc Tấn làm bộ rời đi, Ngự Ảnh Vũ lập tức gọi anh lại, “Này, em lại chưa nói không cho anh vào, xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Vốn dĩ một khuôn mặt tuấn tú bất cần đời hiện tại mi tâm nhíu chặt, đen kịt, giống như người ta thiếu anh ba trăm vạn vậy.

Xem ra tâm tình anh rất khó chịu đây!

“Qua đây!” Đường Diệc Tấn sải bước vào, cả người anh lười biếng ngã xuống sofa, ra lệnh cho Ngự Ảnh Vũ.

“Xì… đêm nay anh uống nhầm thuốc sao? Yếu đuối!” Ngự Ảnh Vũ đóng cửa đi tới, ngồi chồm hổm trước mặt anh, hai tay nắm mặt anh lắc qua lại.

Thình lình cô bị anh kéo vào lòng, “Cho anh ôm một chút, một chút thôi.”

Đường Diệc Tấn ôm rất chặt, Ngự Ảnh Vũ có phần mơ hồ, tên khốn này khi nào thì nói qua lời ngon ngọt như thế, đêm nay anh thật uống nhầm thuốc rồi.

“Đường Diệc Tấn, anh sao vậy?” Khẽ cong người, Ngự Ảnh Vũ sờ sờ mi tâm nhíu chặt của anh.

“Anh không nhà để về, em có muốn thu lưu anh không?”

“Nhà em không phải nhà anh sao, em lại không chia này nọ với anh…”

Lời còn chưa nói hết, trong phút chốc Đường Diệc Tấn xoay người áp Ngự Ảnh Vũ lên ghế sofa, nụ hôn điên cuồng giống như mưa rào hạ xuống.

“Ưm ưm ưm…” Cánh môi bị ngăn chặn, Ngự Ảnh Vũ nói không ra lời, cô vỗ sống lưng Đường Diệc Tấn.

Cô ra hiệu cho anh dừng lại.

“Làm sao vậy, em không muốn?” Nheo đôi mắt thâm sâu không vui nhìn Ngự Ảnh Vũ, hô hấp Đường Diệc Tấn đã bắt đầu không ổn định rồi.

“Này, trong nhà đã dùng hết áo mưa rồi, em còn chưa mua…”

“Xì.. anh tưởng chuyện gì lớn…”

“Vậy lỡ có chuyện thì làm sao?”

“Có liền kết hôn sinh con chứ sao…” Anh cũng không phải không nuôi nổi.

Anh là thần tượng nổi tiếng, cô là diễn viên nổi tiếng, sao có thể tùy tiện nói kết hôn sinh con, Ngự Ảnh Vũ còn muốn nói chút gì, Đường Diệc Tấn ngại cô phiền, trực tiếp chặn môi cô lại, bàn tay to bắt đầu cởi quần áo cô…

Đường Diệc Sâm gọi mấy cú điện thoại cho Đường Diệc Tấn, di động của anh đều ở vào trạng thái tắt máy. Từ phòng tắm đi ra, anh vẫn không liên lạc được anh, sau cùng, anh gọi cho Ngự Ảnh Vũ.

“Anh Sâm, anh ấy ở chỗ em, anh yên tâm đi.” Cho dù Đường Diệc Tấn không nói, Ngự Ảnh Vũ cũng có thể cảm nhận được anh có tâm sự, đêm nay anh thật sự rất khác.

“Ảnh Vũ, phiền em chăm sóc nó rồi.”

Có thể an tâm, Đường Diệc Sâm cúp máy, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tùy tiện cởi áo choàng tắm xuống, chỉ mặc nội y lập tức nhảy lên giường áp trụ Thủy Tâm Nhu. Chóp mũi anh lấn đến gần mặt cô, khóe môi xẹt qua một độ cung tà khí. “Bà xã, em ăn no rồi, có sức lực rồi ha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.