Liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm một cái, Nguyễn Hàm tiếp tục nói: “Tinh Tinh quay về ngày hôm qua rồi, con bé còn nhớ rõ người anh trai rất quan tâm con bé là anh đây, lại còn nói với em, có rảnh nhất định phải rủ anh ăn một bữa.”
“…”
Nhẹ chau hàng mày lại, Thủy Tâm Nhu khẽ cúi đầu chỉnh lại cà vạt bị lệch cho Đường Diệc Sâm. Khuôn mặt tự tin kiêu ngạo sáng rọi chứa ý cười nhẹ nhàng giống như Nguyễn Hàm không có ở đây, cô thích thân thiết thế nào liền thân thiết thế ấy.
Thỉnh thoảng, ngón tay nhỏ lại chọc vài cái vào ngực Đường Diệc Sâm, còn dí dỏm vẽ từng vòng từng vòng lên áo sơ mi anh.
Cô kiêu ngạo mà cảm thụ biến hóa dưới mông, lại còn lắng nghe tiếng hít không khí mạnh mẽ mà lơ đãng của Đường Diệc Sâm.
Nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó chậm rãi ngước lên, Thủy Tâm Nhu hết sức thích thú ngắm nhìn Đường Diệc Sâm.
Giống như nói: Anh Đường, người ta mời anh đi ăn cơm a, anh thất thần cái gì chứ, không hé răng rất không lễ phép nha!
Nhìn con ngươi Đường Diệc Sâm thay đổi, Thủy Tâm Nhu rất vừa lòng, ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp cũng từ từ thêm sâu.
Bản thân bị lờ sang một bên lại còn phải nhìn người ta ân ái, khóe miệng Nguyễn Hàm không tự giác giật giật một phen, đáy mắt lướt qua một nhánh tối đen.
“Sam, anh đang nghĩ gì đấy? Đêm nay anh không rảnh ư?”
Nghe Nguyễn Hàm cố ý cất cao giọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502746/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.