Chương trước
Chương sau
Liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm một cái, Nguyễn Hàm tiếp tục nói: “Tinh Tinh quay về ngày hôm qua rồi, con bé còn nhớ rõ người anh trai rất quan tâm con bé là anh đây, lại còn nói với em, có rảnh nhất định phải rủ anh ăn một bữa.”

“…”

Nhẹ chau hàng mày lại, Thủy Tâm Nhu khẽ cúi đầu chỉnh lại cà vạt bị lệch cho Đường Diệc Sâm. Khuôn mặt tự tin kiêu ngạo sáng rọi chứa ý cười nhẹ nhàng giống như Nguyễn Hàm không có ở đây, cô thích thân thiết thế nào liền thân thiết thế ấy.

Thỉnh thoảng, ngón tay nhỏ lại chọc vài cái vào ngực Đường Diệc Sâm, còn dí dỏm vẽ từng vòng từng vòng lên áo sơ mi anh.


Cô kiêu ngạo mà cảm thụ biến hóa dưới mông, lại còn lắng nghe tiếng hít không khí mạnh mẽ mà lơ đãng của Đường Diệc Sâm.

Nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó chậm rãi ngước lên, Thủy Tâm Nhu hết sức thích thú ngắm nhìn Đường Diệc Sâm.

Giống như nói: Anh Đường, người ta mời anh đi ăn cơm a, anh thất thần cái gì chứ, không hé răng rất không lễ phép nha!

Nhìn con ngươi Đường Diệc Sâm thay đổi, Thủy Tâm Nhu rất vừa lòng, ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp cũng từ từ thêm sâu.

Bản thân bị lờ sang một bên lại còn phải nhìn người ta ân ái, khóe miệng Nguyễn Hàm không tự giác giật giật một phen, đáy mắt lướt qua một nhánh tối đen.

“Sam, anh đang nghĩ gì đấy? Đêm nay anh không rảnh ư?”

Nghe Nguyễn Hàm cố ý cất cao giọng, Đường Diệc Sâm vội vàng từ trong mê hoặc kéo tinh thần trở về, điều chỉnh lại tâm tư nhất thời đánh mất kia.


“À… anh nghĩ đêm nay anh đúng là không rảnh. Hôm nào đi, anh mời hai em ăn cơm.”

“À… như vậy a?” Theo bản năng, Nguyễn Hàm bực bội liếc Thủy Tâm Nhu một cái.

“Được rồi, vậy thì hôm nào đi, em trở về nói với em ấy anh gần đây bận rộn.”

“Ừ.. Nguyễn Hàm, lúc em ra nhớ đóng cửa lại giúp anh, cảm ơn!”

“Được!”

Khoảnh khắc Nguyễn Hàm xoay người kia đôi mắt nháy mắt âm trầm, nổi bão táp đen nghịt dữ dội. Cô nắm chặt hai tay, ngón tay siết chặt.

—————

“Anh Đường, anh biết không, anh vừa rồi đối với mỹ nữ người ta như vậy, người ta cực kỳ thương tâm đó. Người ta có ý tốt mời anh ăn cơm. À… đúng rồi, Tinh Tinh là ai vậy? Anh rất thân với cô ta sao? Trước kia anh rất quan tâm chăm sóc cô ta?”

Thủy Tâm Nhu vuốt vuốt cổ áo Đường Diệc Sâm, cô cười duyên với anh, ánh mắt gây hấn không an phận lưu chuyển trên người anh.


Tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, ha ha… Đường Diệc Sâm khẽ cười ra tiếng, “Bà Đường, anh ngửi được một mùi chua nha, hơn nữa không phải dạng chua thường đâu.”

Cúi đầu ngậm chặt vành tai mẫn cảm của cô, mút, liếm, hôn… “Trong mắt anh chỉ có đại mỹ nữ em đây thôi, người khác không lọt được vào mắt. Em muốn biết là ai sao?”

“Hừ, anh nói hay không thì tùy, em đói bụng rồi, em muốn đi ăn cơm.” Nói xong, ngón tay Thủy Tâm Nhu tách bàn tay to của Đường Diệc Sâm ra, vùng vẫy muốn đứng lên.

Hừ, ý anh nói là cô đang ghen, cô làm gì mà ghen!

Ngẩng cao cằm, Thủy Tâm Nhu bày ra biểu cảm ngạo mạn đối với Đường Diệc Sâm.

Đường Diệc Sâm trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, híp mắt nói: “Ngoan.. bà xã, đừng lộn xộn, châm lửa là phải dập lửa nha… Tinh Tinh là em gái của Nguyễn Hàm, có chút quen biết với em ấy thời đại học thôi…”

“Hả.. vậy thôi ư? Cố tình làm ra vẻ.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu cắn chiếc cằm gợi cảm của Đường Diệc Sâm.

“Bà xã.. em xác định chúng ta muốn ở trong phòng làm việc của anh như vậy không đi hả? Anh không sao cả, dù sao trong phòng nghỉ có một cái giường khổng lồ, đủ cho chúng ta lăn qua lăn lại.”

“Ai nói muốn lăn với anh, khốn kiếp!” Khuôn mặt Thủy Tâm Nhu nhất thời trở nên hồng nhuận, cô chọc cùi chỏ vào ngực Đường Diệc Sâm, vùng vẫy nhảy từ trên đùi anh xuống, xách túi xách lên liền đi ra ngoài.

Đường Diệc Sâm tắt máy tính, anh cũng nhanh chóng đuổi theo. Thủy Tâm Nhu chân trước vừa mới bước vào thang máy, anh ở sau lưng cũng vọt vào, gắt gao đè cô ở một góc.

“Thủy Tâm Nhu, em còn dám chạy loạn, ưm.. anh phạt em cho anh một nụ hôn nóng bỏng đi.” Nói xong, Đường Diệc Sâm áp khuôn mặt tuấn tú vào ngay cánh môi Thủy Tâm Nhu.

Khốn kiếp vô sỉ!

Thủy Tâm Nhu thầm mắng một câu, ngạo nghễ quay mặt đi. Cô mới không để cho anh hôn nha.

Đường Diệc Sâm có thâm ý khác cười cười, thoáng chốc lại đưa đầu tới, môi mỏng khêu gợi chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô. Không nghĩ tới anh vậy mà ở trong thang máy hôn cô, Thủy Tâm Nhu chớp mắt, cô cũng nhất thời kinh ngạc rồi.


“Bà Đường, em không biết lúc hôn môi phải nhắm mắt lại à? Thôi, đều là do anh sai, là anh không dạy tốt, vậy thì từ giờ trở đi, ông Đường phải cố gắng dạy bảo bà Đường hơn so với trước kia nha.”

“Đường Diệc Sâm…”

Xấu xa nhướng mày, ánh mắt lưu manh chứa ý cười toả ra vài tia hứng thú, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm thình lình in sâu lên cánh môi Thuỷ Tâm Nhu. Cực kỳ ôn nhu lại yêu thương, anh tinh tế khẽ mổ, nhàn nhạt, lại từ từ thêm sâu sắc, hôn đến cuồng nhiệt, nhớ thương điên cuồng.

Thủy Tâm Nhu không kháng cự, một đôi tay mềm vòng lên cổ Đường Diệc Sâm, không chút ngại ngùng đáp lại.

Ngồi trong phòng làm việc, Nguyễn Hàm không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn hết một màn điên cuồng này.

Thủy Tâm Nhu thực mẹ nó tiện, không biết xấu hổ ở trước mặt hoặc sau lưng cô quyến rũ Đường Diệc Sâm. Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, Nguyễn Hàm cực kỳ u oán trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, hận không thể chỉ cần dùng mắt có thể loại bỏ cô.

Trước đó không lâu, cô đặc biệt tới phòng CCTV tìm cái cớ để người ta cài đặt hệ thống theo dõi thang máy này vào máy tính của cô, thuận tiện lén thăm dò Đường Diệc Sâm, nắm bắt mọi hành động của anh.

Cô chỉ muốn chờ đợi thời cơ mới ra tay!

Vừa rồi, cô nhìn thấy Thủy Tâm Nhu vào trong thang máy chuyên dụng của anh, cho nên, không lâu sau cô cũng tới văn phòng anh.

Không nghĩ tới Thủy Tâm Nhu vậy mà không tự trọng làm bộ làm tịch.

Nguyễn Hàm gắt gao trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu đi ra thang máy, cô hận người anh ôm không phải là cô. Một ngày nào đó, cô sẽ khiến cho anh ôm cô. Thủy Tâm Nhu… a, cô sẽ không để vào mắt, cô chỉ cần thời cơ để diệt trừ cô ta.

——————

Di động Yến Thục Phân đã vang nhiều lần, bà chỉ sững sờ nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình. Bà không nghe máy, cũng không tắt máy, tùy ý nó vang hết lần này tới lần khác.

Lòng của bà hung hăng nhíu chặt, bà cũng sắp bị áp lực tới thở không nổi rồi. Bà cũng không phải không muốn để ý Ỷ Trí Huân, thế nhưng bà không thể!

Bà không thể lại tùy hứng làm bậy, bà phải lấy đại cục làm trọng, bọn nhỏ mới đúng là người bà nên bảo vệ.

Tiếng chuông điện thoại im bặt, ngay sau đó lại vang lên, bây giờ Yến Thục Phân mới cầm điện thoại lên ấn tắt, sau đó bà soạn một tin nhắn gửi đi.

‘Trí Huân, thật xin lỗi!’

Chỉ là một câu xin lỗi, bà thật không biết nên nói gì với ông.

Muốn nói cho ông biết sao? Bà cũng như ông đều nhung nhớ, đều kiềm nén sao?

Đó là không thể nào, chỉ biết tự đốt lửa thiêu thân, hơn nữa lại còn liên lụy bọn nhỏ.

Chỉ có hơn mười giây, âm báo tin nhắn vang lên, ‘Thục Phân, anh biết rõ em sợ hãi điều gì. Em đừng lo lắng, anh đã rời khỏi tập đoàn Liên Khải, anh sẽ không lại ảnh hưởng đến bọn nhỏ. Nhưng mà, mong em đừng không để ý tới anh.’

Bọn họ quấn quít dây dưa như thế tốt sao?

Hôm nay bà đọc báo rồi, ông chính thức quay về Hãng hàng không Hằng Thái kế thừa gia nghiệp.

Yến Thục Phân tự giễu cười cười, chua xót lan tràn trong lòng, bà không nhắn tin lại, bà không muốn cho Ỷ Trí Huân ôm bất kỳ hy vọng gì.

Ông còn chưa kết hôn, sự nghiệp của ông cũng như mặt trời ban trưa, ông xứng đáng có được người phụ nữ tốt hơn.

Bà không xứng với ông!

Cắn chặt môi dưới, Yến Thục Phân bắt đầu xóa bỏ lịch sử cuộc gọi nhỡ, ngay cả nội dung tin nhắn cũng xóa bỏ.

Không biết từ lúc nào, sau lưng bà bay tới ánh mắt lạnh buốt, theo phản xạ, Yến Thục Phân ngoái đầu lại nhìn.

Bà thình lình chống lại đôi mắt âm trầm kia của Đường Dụ.

“Bà nhìn cái gì lại nhìn mê mẩn đến như vậy, tôi trở về cũng không biết.” Giọng nói thanh lãnh ngay cả phòng ngủ cũng bay đầy hơi lạnh bốn phía.

Di động trong tay Yến Thục Phân bị Đường Dụ đoạt lấy, ông chậm rãi bắt đầu nhìn.

Yến Thục Phân trừng mắt nhìn, cố gắng giữ vững tinh thần, khẽ trả lời, “À… tôi vốn định hỏi xem Diệc Sâm và Tâm Nhu có muốn trở về ăn cơm hay không, lại nghĩ tới vợ chồng son bọn nó tình cảm ngày càng sâu đậm, cho nên tôi do dự có nên quấy rầy bọn nó không. Bọn nó không trở về ăn cũng được, đi nhà hàng hưởng thụ một bữa tối dưới ánh nến bồi dưỡng tình cảm cũng không tệ.”

“…”

“Thời gian trước bọn nó nháo ly hôn, hiện tại hòa hảo cũng làm tôi bớt lo. Tâm Nhu cần bồi bổ thân thể nhiều hơn.”

Đường Dụ khẽ nhíu mắt, hàn băng trên mặt không ấm lên chút nào, “Chuyện trong nhà bà quyết định là được. Huống hồ, nhà họ Đường chúng ta không phải không mua nổi tổ yến, linh chi cùng đông trùng hạ thảo, nên bổ thì bổ.”

Yến Thục Phân không né tránh ánh mắt Đường Dụ, “Ừ, sáng mai tôi đi mua một ít về.”

Không nhìn ra manh mối, Đường Dụ trả điện thoại lại cho Yến Thục Phân, “Cần xài thì cứ xài, nếu không lại có người nói chúng ta keo kiệt.”

“Nói đúng lắm, tôi biết rồi.”

Thình lình di động Yến Thục Phân lại vang lên, thoáng nhìn là dãy số quen thuộc, bà hít sâu một hơi.

Đường Dụ liếc xéo qua, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ ông cũng chưa từng thấy qua. Đôi mắt sắc bén giận dữ, khuôn mặt tuấn tú của Đường Dụ cũng đen thui âm trầm vài phần, “Ai tìm bà kìa? Nhận đi, bà sao lại không nhận?”

Yến Thục Phân sợ tới rơi nửa nhịp tim, run rẩy lông mi, bà mới lấy lại bình tĩnh, “À.. chỉ là mấy người bán bảo hiểm thôi, tôi không muốn để ý họ, thật phiền.”

“Nếu người ta thành tâm gọi cho bà, bà có mua hay không cũng nên nghe máy rồi khéo léo từ chối.”

Dưới ánh mắt không vui của Đường Dụ, Yến Thục Phân đành phải kiên trì nhận máy của Ỷ Trí Huân. “Alo, xin chào, cô Đường! Thật ngại quá, tôi hiện tại thật sự không cần mua bảo hiểm.”

“…”

“Tôi đã mua rồi… là quỹ ngân sách giáo dục con nhỏ à, trước mắt tôi không có cháu, khi nào có tôi sẽ liên lạc lại với cô, được không? Hơn nữa, bây giờ tôi còn vội làm đồ ăn, chồng tôi về rồi.”

“…”

“Được rồi, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp nha.”

Yến Thục Phân gác máy dưới cái nhìn chăm chú của Đường Dụ, đặt điện thoại xuống, bà xoay người xuống lầu.

Ngay sau đó, Đường Dụ cầm lấy di động của bà nhấn gọi lại.

“Bà Đường, xin chào! Bà thay đổi ý định muốn mua bảo hiểm sao? Tôi có thể giảm giá cho bà một chút, hiện tại mua cực kỳ có lời, hơn nữa, chuyện ngoài ý muốn mỗi ngày một nhiều, mua bảo hiểm rất có bảo đảm cho cuộc sống sau này.”

“Ngại quá, tôi không phải bà Đường, tôi gọi sai số.” Nói xong, không đợi giọng nói ngọt ngào ở đầu kia điện thoại cất lên, Đường Dụ cúp máy.

Ông đặt điện thoại Yến Thục Phân xuống, lúc này mới an tâm xuống lầu.

Văn phòng Hãng hàng không Hằng Thái, thư ký ngạc nhiên nhìn điện thoại tự nhiên gác máy. Cô chát chát giật khóe miệng, vô tội nhìn Ỷ Trí Huân, “Tổng giám đốc, có phải tôi nói sai gì không, đối phương cúp máy rồi.”

Cô thế nhưng theo ý Tổng giám đốc thay ông nhận cuộc điện thoại này, giọng nói đối phương thật sự rất không tốt, rất lạnh lùng.

Cầm điện thoại từ trong tay thư ký, Ỷ Trí Huân không nóng không lạnh trả lời, “Không sao, đối phương thích gây sự, cô làm rất tốt, tháng này tăng tiền thưởng.”

“Đúng rồi, việc này không cần nói với người khác, tôi không hy vọng có người biết tôi quen biết loại người không biết điều này.”

“Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ không nói.”

Hi hi, như vậy thôi mà có thể tăng thưởng, thư ký vui mừng còn không kịp, huống hồ nghề thư ký của mấy cô vốn là mở một con mắt nhắm một con mắt, nói lời bịa đặt.

Đến lúc tan làm, Ỷ Trí Huân còn chưa đi, ông vẫn ngồi trong văn phòng, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang cháy, đôi mắt thâm thúy nheo lại.

Đường Dụ hiếm khi về nhà, ông ta bắt đầu thăm dò Yến Thục Phân rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.