Bối Kỳ nhíu mày, trong lòng có chút không vui, đôi mắt đẹp âm u toát ra tia lửa.
“Hàn, anh ở lại ngủ với em đi.”
“Ngoan, hiện tại đã khuya, em ngủ trước đi. Toàn thân anh toàn mùi rắn rất khó ngửi.” Thủy Mộ Hàn hôn lên trán Bối Kỳ, sau đó giúp cô đắp chăn.
“Hàn…” Bối Kỳ không nghe theo, tiếp tục làm nũng nói, cũng lôi kéo tay Thủy Mộ Hàn không cho anh đi.
“Ngoan, mai anh ăn cơm với em. Anh đi xem Duệ Duệ, thằng bé nhất định lo lắng gần chết, anh sợ buổi tối nó gặp ác mộng.”
Khóe môi hơi cong cong, cảm thấy cả người hoàn toàn thay đổi, đường nét lạnh lùng trên mặt Thuỷ Mộ Hàn cũng nhu hoà không ít, càng làm cho khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc kia thêm gợi cảm.
“Hàn…”
Lúc cô lại dùng thêm chút sức kéo áo anh, cô rõ ràng nhìn thấy chỗ cổ áo rộng mở có vài dấu móng tay cào xước. Vết cào kia vẫn còn đỏ hồng, hiển nhiên vừa mới bị không lâu.
Nhất thời khóe miệng Bối Kỳ không tự giác giật giật một phen, ánh mắt trừng lớn.
Tâm giống như rơi vào thau nước đá, hoàn toàn lạnh thấu.
Cảm giác giống như cơn lạnh ngày đông giá rét từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân run rẩy, toát ra một cỗ khí lạnh dữ tợn.
Anh chạm vào con tiện nhân Hoa Thiên Tầm kia rồi sao?
Anh tình nguyện chạm vào cô ta cũng không muốn chạm vào cô sao?
Bàn tay ở dưới chăn mỏng rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502745/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.