Chỉ có hai người dùng cơm, ngoại trừ tiếng nói bên ngoài, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng nhai kỹ nuốt chậm.
Đường Dụ thình lình hỏi một câu, đôi mắt tràn ngập tìm tòi nhìn chằm chằm Yến Thục Phân. Bà ung dung, khách sáo khiến cho lòng ông không thoải mái, không hiểu sao trong lòng ông lại có một ngọn lửa giận không tên.
“Biết, tôi đọc báo hôm nay rồi. Sớm hay muộn ông ấy cũng phải quay về Hãng hàng không Hằng Thái không phải sao?” Yến Thục Phân không nhìn Đường Dụ, bà khẽ trả lời. Bà lại gắp chút đồ ăn cho vào trong miệng.
Sinh hoạt của bọn họ đã lạnh nhạt như người xa lạ, ngoại trừ ông là chồng bà trên danh nghĩa, bà đã không nhớ rõ lần gần nhất ông quan tâm đến bà là khi nào nữa rồi.
“Là Diệc Sâm đồng ý cho ông ấy đi. Ông ấy đột nhiên từ chức, nó liền phê chuẩn, hơn nữa còn là cùng ngày rời khỏi Liên Khải.”
“Tôi nghĩ Diệc Sâm tự có lý của nó, hơn nữa, ông sẽ ra mặt giữ ông ấy lại sao?” Yến Thục Phân bỗng dưng ngước mắt nhìn Đường Dụ.
“Ông lúc đó chẳng phải chỉ mong ông ấy đi sao? Nếu Diệc Sâm lại làm ra vẻ, ông không cảm thấy như vậy quá cay nghiệt sao? Dù nói thế nào, ông ấy cũng là trưởng bối của nó, là bạn tốt của ông, nó có thể làm chuyện quá đáng sao? Trí Huân ở Liên Khải đã không còn thực quyền, ông ấy đi hay ở còn là vấn đề sao?”
“Mặc dù ông ấy rời khỏi Liên Khải, ông ấy vẫn còn giữ cổ phần Liên Khải, ông ấy vẫn là cổ đông của Liên Khải. Ông ấy có nói qua với bà muốn bán hay giao cổ phần trong tay cho người nào không?”
“Ông là anh em của ông ấy, hai người nói chuyện với nhau chẳng phải tốt hơn tôi nhiều sao? Ông ấy kính trọng tôi, tôi vẫn là chị dâu, nếu ông ấy xem thường tôi, tôi cũng giống như đại đa số những người ngoài khác cho rằng tôi chỉ có danh phận bà Đường trống rỗng, tôi chỉ là con phượng hoàng không thể đụng vào.”
‘Bộp’ một tiếng, Đường Dụ đặt chén đũa trong tay xuống, “Tôi no rồi, tôi còn có việc muốn ra ngoài.”
Ông đứng dậy bỏ đi, không thấy bóng dáng.
Bà nói sai sao?
Mấy năm nay bà quả thực chỉ là con chim phượng hoàng không thể đụng vào, nhưng bà cũng không hối tiếc bi thương, chuyện này cũng sai sao?
Vội vàng cơm nước xong, Yến Thục Phân bảo chị Bình dọn bàn, sau đó bà lên lầu.
Đúng như bà nghĩ, bà đi rồi Đường Dụ đã động qua điện thoại của bà. Ông gọi lại dãy số riêng của Ỷ Trí Huân.
Bà nói điện thoại như vậy, tự biên tự diễn, Ỷ Trí Huân không hé răng, ông nên hiểu ý tứ của bà đi.
Nghe giọng điệu thăm dò của Đường Dụ, ông hẳn là chưa phát hiện người kia là ông.
Thoáng chốc Yến Thục Phân giải toả được căng thẳng trong lòng.
Đường Diệc Tấn đã quay về đại lục làm công tác hậu kỳ cho phim, anh tạm thời sẽ không quay lại Hong Kong, bà mới có thể an tâm suy nghĩ biện pháp một chút.
Cho dù Ỷ Trí Huân chưa nói qua với bà, bà cũng đoán được cổ phần của ông hẳn là giao cho Diệc Sâm. Thế nhưng chưa tới bước trở mặt sau cùng kia vẫn không thể để cho Đường Dụ biết là ông cho Diệc Sâm cổ phần.
————————-
Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu đi không lâu sau, Nguyễn Hàm cũng rời khỏi Liên Khải.
Thử tìm vận may, cô tới nhà hàng vòng cung R66 cố ý tìm một vị trí khuất ngồi xuống. Đôi mắt sắc bén nhìn chung quanh, rõ ràng thấy được bọn họ ngồi ngay chỗ cửa sổ đang ăn bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Bên cạnh bàn còn đặt một bó hoa hồng xanh, còn có một chai rượu đỏ.
Ánh mắt đắm đuối đưa tình của bọn họ thỉnh thoảng chạm nhau, Thủy Tâm Nhu cười duyên với Đường Diệc Sâm, nụ cười của cô cực kỳ quyến rũ. Anh cũng vô cùng hưởng thụ nụ cười của cô, nhìn như say như mê, ngay cả khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ mềm mại như gió xuân.
Trong lòng chua chát, đôi mắt Nguyễn Hàm không tự giác nổi lửa, cô chỉ gọi một ly cà phê cùng một phần điểm tâm ngọt.
Nhìn đôi tình nhân kia, cô dường như không còn khẩu vị gì cả.
Thế nhưng trong lòng giống như có ma quỷ, cô kìm lòng không được theo dõi bọn họ, lén nhìn xem từng cử động của bọn họ.
Thình lình, Ôn Nghi ngồi xuống đối diện với Nguyễn Hàm.
Cực kỳ trùng hợp a, bà cùng bạn bè cũng ăn cơm ở đây. Từ lúc cô đi vào bà đã chú ý tới cô rồi.
“Nguyễn phó tổng, chúng ta lại gặp nhau, duyên phận này thật sự có khắp nơi a.”
Nguyễn Hàm thu hồi tầm mắt nhìn qua, Ôn Nghi cũng thấy được Đường Diệc Sâm cùng Thủy Tâm Nhu dùng cơm.
“Theo ý tôi, cô tuyệt không thua kém cô ta. Ngoại trừ trong nhà Thủy Tâm Nhu có tiền ra, cô ta không có khả năng giúp Đường Diệc Sâm như cô. Nếu người đàn ông đủ thông minh mà nói, nên chọn cô.”
Nguyễn Hàm chỉ nhấp nhẹ cà phê, sau đó cầm nĩa nhỏ ăn điểm tâm, cô nhìn như không thấy Ôn Nghi.
“Nguyễn phó tổng quả nhiên là người mạnh mẽ vang dội, không nói một tiếng, tổng biên tập Lam lại có thể biến mất khỏi Hong Kong, Ôn tôi khâm phục.”
“Bà Ôn, tôi nghe không hiểu ý của bà, bà hẳn là khen sai người rồi?” Nguyễn Hàm cầm khăn ăn lau miệng, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Nghi.
“Nguyễn phó tổng luôn là người thông minh, cô nhất định có thể nghe hiểu tôi nói, hơn nữa biết rõ trong lòng. Cô tôi trước lạ sau quen, không cần khách khí như vậy. Tôi có lời khen với cô, muốn làm bạn với cô mà thôi.”
Ha ha… Nguyễn Hàm trào phúng cười ra tiếng: “Bà đã nghe qua câu rắn nuốt voi chưa? Người không biết tự lượng sức mình kết quả sẽ cầm đá đập bể chân mình, tôi và bà không có tiếng nói chung không thể làm bạn được.”
Tiếng nói vừa ngừng, Nguyễn Hàm gọi nhân viên tới tính tiền.
“Cô không liên kết làm đồng minh với tôi cô cảm thấy cô có cơ hội vào nhà họ Đường sao? Một mình cô có thể lay chuyển được Vạn Huy thực lực hùng hậu sao?”
“Tôi vào nhà họ Đường rồi tôi còn là vợ Tổng giám đốc sao? Bà xác định không phải con trai bà làm tổng giám đốc Liên Khải ư? Bà Ôn, bà tìm lầm người, tôi không cần giúp đỡ, tôi cũng khinh thường thông đồng cùng bà làm bậy. Mặc dù tôi thích Đường Diệc Sâm, không thích Thủy Tâm Nhu, nhưng lập trường của tôi cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, ai là sếp tôi tôi liền bán mạng thay người đó.”
Thanh toán xong, không để ý ánh mắt phẫn nộ nhìn mình lom lom của Ôn Nghi, Nguyễn Hàm bỏ đi.
“Thật không biết điều, vậy mà ngược lại dám dạy dỗ tôi.”
Gặp mặt chán nản, Ôn Nghi tức giận hừ một câu.
Bà để mắt tới cô là may mắn của cô, vậy mà không biết lòng tốt của người khác.
Thủy Tâm Nhu cùng Đường Diệc Sâm không uổng công ngồi ở nhà hàng R66 một tiếng đồng hồ, đột nhiên, toàn bộ phòng ăn xoay tròn, chỗ cửa sổ bọn họ ngồi đã có thể nhìn thấy cảnh đêm say lòng người ở cảng Victoria mỹ lệ.
“Đường Diệc Sâm, chúng ta có thể ngọt ngào giống như vậy cả đời sao?” Biểu tình Thủy Tâm Nhu rất nghiêm túc, ánh mắt sáng bình tĩnh nhìn anh.
“Sẽ! Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em không thể tùy tiện nói ly hôn với anh. Em phải tin tưởng anh, trong lòng anh đã bị một mình em chiếm giữ rồi. Đời này, anh không chỉ muốn yêu em, đời đời kiếp kiếp, anh đều nhận định em, em chạy không thoát nha.”
“Ha ha ha… Em còn lâu mới chạy, em muốn ở bên anh!”
Tay trái bọn họ nắm chặt nhau, ngụ ý: Mười ngón nắm chặt, đầu bạc răng long!
——————-
Kế hoạch biến hóa khó lường, Hạ Lập Quần còn đang bí mật mưu tính chu toàn ám sát Vũ Văn Thác, không nghĩ tới đột nhiên có người quyên tặng giác mạc.
Vũ Văn Thác bất cứ khi nào cũng có thể tiếp nhận giải phẫu nhất thời bị đẩy vào phòng giải phẫu. Ngoài ra, Hạ Lập Quần còn tra được tin tức, hôm nay Vũ Văn Huyễn muốn khởi hành tới Mỹ hội hợp cùng Đường Khả Tâm. Hạ Lập Quần mất bình tĩnh, lập tức gọi cho Hạ Trác Hi.
“Trác Hi, tình huống có biến, không kịp ám sát Vũ Văn Thác, nó hiện tại đã được đẩy vào phòng giải phẫu rồi. Chuẩn bị kế hoạch B của con, bắt đầu thực hiện.”
“Được, ông nội, con lập tức làm ngay.”
Đã lên xe do Niên Bá Diễm đưa đến sân bay, Vũ Văn Huyễn đột nhiên nhận được điện thoại của Nhan Dĩ Hiên.
“Ba, bên công trường Tứ Quý Hoa Thành đang xây dựng xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến hai nhân viên tử vong, còn có nhiều người bị thương đã đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tin tức không biết thế nào lại truyền ra ngoài rất nhanh, chúng con không kịp ứng phó, hàng loạt phóng viên truyền thông đã bao vây công trường kia.
Không ít nhân viên kích động, bọn họ không chỉ nháo chuyện lại còn khóc lóc kể lể với truyền thông Bất động sản Vũ Văn chúng ta không tốt, tình hình rất nghiêm trọng. Không ngoài dự liệu thì Sở xây dựng sẽ tham gia điều tra, báo cáo cuối ngày bên thị trường chứng khoán chắc chắn có dao động. Con đã cho Yên Nhi chuẩn bị một cuộc họp báo về vụ tai nạn lần này, tránh cho truyền thông suy đoán lung tung.”
Nhất thời Vũ Văn Huyễn nhíu chặt mày, vẻ mặt ông ngưng trọng.
“Biết rồi, ba lập tức quay về Bất động sản Vũ Văn. Dĩ Hiên, con trước liên hệ giám đốc Sở xây dựng, bảo ông ấy ép xuống một chút, ba sẽ nghĩ biện pháp đối phó.”
“Được!”
“Bá Diễm, mau quay đầu xe. Lát nữa cậu nói với Khả Tâm, tôi không qua đó, bảo con bé chăm sóc Thác Nhi cho tốt.”
“Yên tâm, tôi sẽ làm tốt.”
“Còn nữa, báo cho bảo vệ bên kia, đừng để xảy ra bất kỳ chuyện gì, đề cao cảnh giác.”
“…”
Vũ Văn Huyễn thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ, ông lại thay đổi, “Bá Diễm, cậu đi Mỹ một chuyến tôi có thể yên tâm hơn, tôi sợ có bẫy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]