“Ỷ Trí Huân từ chức, bà có biết không?”
Chỉ có hai người dùng cơm, ngoại trừ tiếng nói bên ngoài, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng nhai kỹ nuốt chậm.
Đường Dụ thình lình hỏi một câu, đôi mắt tràn ngập tìm tòi nhìn chằm chằm Yến Thục Phân. Bà ung dung, khách sáo khiến cho lòng ông không thoải mái, không hiểu sao trong lòng ông lại có một ngọn lửa giận không tên.
“Biết, tôi đọc báo hôm nay rồi. Sớm hay muộn ông ấy cũng phải quay về Hãng hàng không Hằng Thái không phải sao?” Yến Thục Phân không nhìn Đường Dụ, bà khẽ trả lời. Bà lại gắp chút đồ ăn cho vào trong miệng.
Sinh hoạt của bọn họ đã lạnh nhạt như người xa lạ, ngoại trừ ông là chồng bà trên danh nghĩa, bà đã không nhớ rõ lần gần nhất ông quan tâm đến bà là khi nào nữa rồi.
“Là Diệc Sâm đồng ý cho ông ấy đi. Ông ấy đột nhiên từ chức, nó liền phê chuẩn, hơn nữa còn là cùng ngày rời khỏi Liên Khải.”
“Tôi nghĩ Diệc Sâm tự có lý của nó, hơn nữa, ông sẽ ra mặt giữ ông ấy lại sao?” Yến Thục Phân bỗng dưng ngước mắt nhìn Đường Dụ.
“Ông lúc đó chẳng phải chỉ mong ông ấy đi sao? Nếu Diệc Sâm lại làm ra vẻ, ông không cảm thấy như vậy quá cay nghiệt sao? Dù nói thế nào, ông ấy cũng là trưởng bối của nó, là bạn tốt của ông, nó có thể làm chuyện quá đáng sao? Trí Huân ở Liên Khải đã không còn thực quyền, ông ấy đi hay ở còn là vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502747/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.