Chương trước
Chương sau
“Bà xã, em xem gì vậy, nhìn tới nỗi mở cờ trong bụng?”

Đối mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của Đường Diệc Sâm loáng thoáng ánh lửa nhảy động. Anh không biết khi Thủy Tâm Nhu nhìn thấy bí mật của anh sẽ có cảm giác gì, có thể vẫn cảm thấy anh dối trá hay không? Thế nhưng, anh cực kỳ xác định, lúc này anh thật sự muốn giẫm nát cửa đi vào vứt cái tên nhóc thối tha Đường Diệc Tấn kia ra khỏi nhà.


Dám đụng loạn vào đồ của anh, dám tự chủ trương, giết không tha!

“Hi hi hi… Đường Diệc Sâm, anh qua đây.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu túm Đường Diệc Sâm lên giường, để cho anh cùng cô nhìn bí mật của anh.

“Hi hi hi… Đường Diệc Sâm, anh biết không, kỳ thật anh rất đáng yêu, cũng không phải chán ghét như thế nha.”

Đường Diệc Sâm trầm mặt nghe Thủy Tâm Nhu khen, nếu không phải nể tình tâm tình bà xã không tệ, anh lập tức đứng dậy đi tìm Đường Diệc Tấn tính toán nợ nần.

“…”

Đường Diệc Sâm không hé răng, hơi nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú có chút đần ra, anh có chút ngại ngùng a. Anh không quen bị người ta xoi mói, hơn nữa, anh hiện tại giống như lõa thể tùy ý Thủy Tâm Nhu xem, chỉ trỏ.

Thủy Tâm Nhu cực kỳ tự nhiên chui vào trong lòng Đường Diệc Sâm, dán vào người anh, ngón tay chọc nhẹ từng cái lên bắp thịt nơi ngực anh.


“Anh… thật lâu trước kia đã thích em sao? Khi đó anh mới 17 tuổi nha, em cũng chỉ 14 tuổi, huống chi, khi đó em đâu có đẹp như bây giờ.”

Thủy Tâm Nhu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu thú vị nhìn chằm chằm khuôn mặt thẹn thùng kia của Đường Diệc Sâm. Cô nở nụ cười ngọt ngào như tẩm gió xuân với anh, hơi ấm rắc vào lòng người.

Trách không được trong túi Đường Diệc Sâm thường xuyên có sô cô la đen cô thích ăn, anh sớm đã hiểu rõ cô như lòng bàn tay rồi. Ánh mắt mềm mại như si như say nhìn chằm chằm thần thái kiều mị của Thuỷ Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm nhếch môi mỏng gật đầu.

Anh nghe ra được, cô có ý tứ trêu chọc anh trưởng thành sớm, hơn nữa, lại còn tương tư đơn phương thầm mến cô. Chuyện như vậy không nghĩ tới Đường Diệc Sâm anh cũng sẽ làm, hơn nữa vừa làm đã thật sự hơn mười năm.

Tươi cười của Thủy Tâm Nhu càng sáng lạn, ánh mắt cũng bắt đầu cười theo, cô cười khẽ vươn ngón tay ra miêu tả hình dáng tuấn mỹ của Đường Diệc Sâm. Rồi sau đó, hai tay cô làm thành hình gọng kính, nheo mắt nhìn như ống kính chụp lấy Đường Diệc Sâm.


“Hóa ra anh chính là anh trai kia, em không nhớ rõ hình dáng của anh, nhưng ánh mắt kia của anh làm em rất có cảm xúc. Lần đầu tiên gặp anh chính là bị ánh mắt u buồn như đã từng quen biết này hấp dẫn. Cho nên, trên tiệc đính hôn giữa anh và Tần Tử Kha, em giống như bị cửa kẹp đầu chập mạch vậy, không do dự đồng ý đính hôn với anh, không muốn để cho anh mất mặt.”

“…”

“Aizz…Ngay cả bản thân nhận giải thưởng gì, khi nào thì nhận em cũng không nhớ quá rõ, anh đều giúp em thu thập toàn bộ tin tức em giành giải thưởng.”

“…”

“Hì…. em cũng không biết trước kia em lại ngây ngô như vậy, khuôn mặt mộc hóa ra cũng rất xinh đẹp, hình như cũng không khác lắm với hình dáng bây giờ ha…”

Đường Diệc Sâm trở tay ôm Thủy Tâm Nhu, mặt anh liền rúc vào trong cổ trắng nõn của cô, anh tham lam hít lấy mùi hương của cô.

“Bà Đường nhìn thấy bí mật nhiều năm của ông Đường xong, có cảm tưởng gì hay không?” Môi mỏng khêu gợi nhẹ hôn cổ cô, hơi thở Đường Diệc Sâm cũng tản ra sự ấm ấp, mang theo một dòng điện kỳ diệu.

Thủy Tâm Nhu hơi run rẩy, “Đường Diệc Sâm, ngứa nha, anh đừng lộn xộn.”

“Này… trước kia vì sao không nói cho em biết anh đã sớm gặp em rồi hả? Có một lần em đến cô nhi viện, em nghe viện trưởng nói anh cũng tới, em nghĩ anh chỉ đi làm từ thiện, không nghĩ tới anh đã sớm quen thuộc nơi đó rồi.”

Đường Diệc Sâm mới không quan tâm, anh chẳng những hôn cổ Thủy Tâm Nhu, lại còn mút liếm vành tai mẫn cảm của cô, khi thì gặm cắn, anh kiêu ngạo mà cảm nhận sự run rẩy cùng tiếng hít thở đứt quãng của cô. Ngay cả hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, hơi thở thở ra cũng trở nên nóng bỏng.

“Anh muốn nói cho em nghe, nhưng lại sợ em không tin, em sẽ cảm thấy anh trăm phương ngàn kế tiếp cận em. Cho dù em có biết hay không, anh đều yên lặng yêu em. Ngoại trừ muốn trói em vào bên cạnh anh cả đời, anh đối với em thật sự không có bất kỳ mục đích gì.

Anh ở cô nhi viện nhìn thấy em, em đi Anh, anh vẫn thường xuyên quay lại đó, anh còn xin viện trưởng cho anh một tấm ảnh chụp của em. Hằng năm anh đều quyên một khoản tiền cho cô nhi viện, là hi vọng cô nhi viện kia vẫn còn, có thể một ngày sau em trở về sẽ nhớ lại anh.”


“Anh thật sự rất ngốc!” Thủy Tâm Nhu đau lòng, hai tay bưng mặt Đường Diệc Sâm, ánh mắt sáng nhìn thẳng vào đáy mắt thâm tình của anh.

“Nếu em vĩnh viễn không nhớ ra thì sao? Vậy anh làm sao bây giờ? Nếu không phải em nhìn thấy đồ vật trong cái hộp nhỏ này, vậy có phải anh không tính nói cho em biết không?”

“Anh cực kỳ chắc chắn em nhất định sẽ nhớ lại anh, mặc kệ cần bao lâu, anh đều sẽ chờ.”

“Đồ ngốc!” Thủy Tâm Nhu ôm chặt Đường Diệc Sâm.

Cô cũng là đồ ngốc, cô luôn nghĩ mình bị lừa.

Mãi cho tới hôm nay, mẹ chồng nói những lời kia không phải không có đạo lý.

Mang theo thành kiến nhìn một người thật sự không tìm được cái mình cần tìm, có lẽ, duyên phận sẽ từ từ trôi đi.

Mang theo tia chờ mong, Đường Diệc Sâm kìm lòng không đậu nâng cằm Thủy Tâm Nhu lên, ánh mắt cực nóng nheo lại, thâm sâu nhìn vào trong đáy mắt sáng ngời của cô. Đầu chậm rãi hạ thấp, cánh môi mỏng khêu gợi của anh kỹ càng khắc lên cánh môi hồng của cô, cảm xúc ôn nhu ướt át lưu luyến nơi môi cô. Sau đó, nhẹ nhàng đẩy miệng cô ra, đầu lưỡi đi vào trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của cô…

Hơi thở của anh tràn ngập, hoà với mùi xạ hương dễ ngửi, nấn ná ở chóp mũi cô, trên môi, trong miệng..

“Ưm ưm ưm…” Bàn tay nhỏ của Thủy Tâm Nhu vỗ vỗ ngực Đường Diệc Sâm.

Khẽ thở phì phò, anh buông cô ra, ánh mắt lóe ra lửa tình cực nóng bình tĩnh nhìn cô. Chỉ thấy Thủy Tâm Nhu thật cẩn thận bỏ mấy món đồ trên giường vào trong hộp nhỏ, đặt lên tủ đầu giường. Cô đẩy ngã Đường Diệc Sâm xuống giường, sau đó, cô ngồi lên bụng anh, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Đường Diệc Sâm, anh có yêu em không?”

“Yêu! Cho dù là trước đây hay hiện tại, hoặc là tương lai, Đường Diệc Sâm chỉ yêu Thủy Tâm Nhu.”

Anh muốn kéo cô qua hôn một hồi, Thủy Tâm Nhu cũng không như anh mong muốn. Hơn nữa, cô không muốn cho trung tâm dục vọng của anh chạm vào hoa nguyên của cô.

“Bà xã, sẽ lấy mạng người, là em trêu chọc khiêu khích anh trước.” Giọng nói Đường Diệc Sâm trầm thấp, áp lực khàn khàn, anh đáng thương tội nghiệp nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu.

Thủy Tâm Nhu từ trên cao nhìn xuống, vẽ lấy bờ môi gợi cảm của Đường Diệc Sâm. Anh muốn cắn ngón tay cô, cô lại không cho, khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.

“Đường Diệc Sâm, em nói cho anh biết, anh chỉ có thể là của một mình em, đời này chỉ có thể yêu em, cũng chỉ có thể nhìn em. Không cho phép nhìn người phụ nữ khác ngoài em, nếu không, đời này anh sẽ đau mắt hột.”

“Ừm… trong mắt anh, trong lòng anh đều chỉ có bà xã thôi.” Nói xong, Đường Diệc Sâm cong người lên muốn trộm hôn lại bị Thủy Tâm Nhu đè xuống.

“Anh gấp cái gì, em chưa nói sẽ thu thuế của anh.”

“Bà xã… đau…”

“Biết rồi, chờ em nói hết đã. Nếu để cho em biết anh còn có tâm tư thứ hai, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, hửm?”

“Ừ…”

Dây áo tắm bên hông buông lỏng, nháy mắt áo tắm Thủy Tâm Nhu rộng mở, lộ ra áo ngủ mỏng như tơ màu rượu đỏ. Vứt áo tắm xuống đất, ánh mắt Đường Diệc Sâm lại càng trừng lớn, anh cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược, cái mũi nong nóng.

“Bà xã…” Vợ anh thật sự quá tuyệt vời, cảm quan thị giác còn gợi cảm mê người hơn xúc cảm.

Không tự chủ được dưới thân lại căng cứng.

“Aiz…” Anh nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc, thật là tiểu yêu tinh sinh ra để tra tấn anh, kì kèo mè nheo không cho anh được khoái cảm.

Thủy Tâm Nhu ghé người vào người Đường Diệc Sâm, ngón trỏ của cô đặt lên môi mỏng gợi cảm của anh, ý bảo anh đừng ầm ĩ nữa, cảm thụ cho tốt là được.

Đường Diệc Sâm nghe lời yên tĩnh trở lại, Thủy Tâm Nhu dời ngón tay ra, dùng nụ hôn che lại. Đường Diệc Sâm ôm thật chặt, anh muốn xoay người lại bị Thủy Tâm Nhu cự tuyệt.

Đêm nay cô phải làm nữ vương!

Nụ hôn mềm mại ẩm ướt từng chút dời xuống, Thủy Tâm Nhu chuyển xuống phía dưới chăn mỏng, Đường Diệc Sâm nheo mắt, môi mỏng khẽ nhếch.

Như một mồi lửa dấy lên dục vọng mang theo từng dòng điện kỳ dị mãnh liệt như lũ bão không chút dự cảm đánh úp tới, đủ loại kiềm chế tan vỡ trong nháy mắt.

Tiểu yêu tinh hại người đáng chết vậy mà lại xâm lấn chỗ đó của anh, làm cho anh cũng sắp điên

“Haizz… bà xã….. em nhanh lên đi…”

Anh muốn chiếm tuyệt đối quyền chủ đạo, thế nhưng cô gái nhỏ lại tự đùa tự vui.

Một chữ sảng khoái, trái tim anh cũng chảy qua dòng nước ấm ngọt ngào.

“Aiz…”

Gầm nhẹ một tiếng, Đường Diệc Sâm rốt cuộc chờ không kịp, anh cong người lên áp Thủy Tâm Nhu xuống dưới thân, hóa thân thành sói…

—————–

Sáng sớm vội vàng đi, chạy về nhà ngâm nước tắm thoải mái, chầm chậm làm giảm cảm giác khó chịu mỏi nhừ trên người, Vũ Văn Yên thay một bộ đồ công sở sạch sẽ.

Cô ra cửa, đi tới Bất động sản Vũ Văn làm việc.

Tháo mắt kính, cô lái chiếc Audi mui trần màu trắng đến, vị thuốc tránh thai ngừa hậu hoạ vẫn còn tràn ngập trong miệng chưa tan ra.

Tên khốn kiếp trời đánh, về sau đừng để cho cô nhìn thấy cái tên đàn ông cặn bã kia, nếu không, cô sẽ không để cho anh dễ chịu. Mang đôi giày cao gót bảy tấc, khuôn mặt xinh đẹp tự tin kiêu ngạo chói sáng, Vũ Văn Yên vào thang máy lên thẳng phòng Tổng giám đốc dự án ở lầu 36. Chuẩn bị một chút, cô cầm laptop đến phòng họp, buổi họp sáng nay sẽ do cô chủ trì.

Tiếng nói mềm nhỏ mạnh mẽ vang lên, đứng ở dưới màn hình lớn giảng giải hoàn toàn không luống cuống, toàn thân còn lộ ra sự già dặn trầm ổn. Mới vào Bất động sản Vũ Văn hai tháng, cô liền nhảy ba bậc, ngày hôm qua lại còn vượt qua anh rể Quan Sở Hùng mà thăng chức thành Tổng giám đốc dự án. Cô hiện tại có thể nói là người tâm phúc của Chủ Tịch và Tổng giám đốc.

“Mọi người hãy xem tài liệu trong tay, hạng mục Nguyệt Bán Loan này do Bất động sản Vũ Văn chúng ta hợp tác với Tịch thị, tổng đầu tư tài chính là 100 tỷ.

Toà nhà này còn chưa công khai bán đã thu hút rất nhiều sự chú ý, người trong ngành cũng tương đối xem trọng. Bất động sản Vũ Văn chúng ta vẫn luôn nằm trên tuyến đường quan trọng trung tâm, Nguyệt Bán Loan sẽ tập trung vào mô hình biệt thự.

Sáng mai chín giờ, chúng ta sẽ chính thức ký kết với Tịch thị ở phòng họp khách sạn Tứ Quý dưới sự chứng kiến của ký giả truyền thông, chính thức khởi động dự án Nguyệt Bán Loan.”

Nhan Dĩ Hiên gật đầu, bà tán thưởng nhìn Vũ Văn Yên, “Được, nghi thức ký hợp đồng sáng mai sẽ do con phụ trách.”

“Không thành vấn đề, con nhất định có thể làm tốt.”

Vừa dứt lời, do phó tổng Hạ Trác Hi dẫn đầu vỗ tay.

“Chị thực sự rất có phong phạm của mợ, một thời gian nữa chắc chắn sẽ có thành tựu không tệ.”

“Đúng vậy, em vợ thật sự rất có năng lực, anh phải học tập em nhiều hơn mới được.” Ánh mắt Quan Sở Hùng kia như khiêu khích không an phận lưu chuyển trên người Vũ Văn Yên, anh còn làm càn liếc mắt đưa tình với cô.

Vũ Văn Yên lộ ra ánh mắt khinh thường không chút che giấu, giọng nói cũng có chút lạnh lùng, “Làm gì có, em còn có rất nhiều chỗ phải học hỏi hai vị tiền bối.”

Cuộc họp vừa kết thúc, Vũ Văn Yên theo đuôi Nhan Dĩ Hiên rời đi, trở về văn phòng mình. Cửa vừa mới mở ra, thình lình một bàn tay hung hăng vung tới mặt cô.

Đôi má Vũ Văn Yên lập tức đau rát, lại rõ ràng để lại năm dấu ngón tay.

“Vũ Văn Tú, đồ thần kinh, sáng sớm chị tới nổi điên gì vậy!” Vũ Văn Yên cực kỳ tức giận đáp lễ chị gái một cái tát, giận trừng mắt nhìn cô.

Nếu không phải vì cô tốt, tối hôm qua cô tất phải đi bắt gian Quan Sở Hùng lăn lộn trên giường với người phụ nữ khác. Cô cũng sẽ không bị một người đàn ông xa lạ kéo vào phòng khách ăn xong lau sạch.

Cô ngay cả đối phương là ai cũng không biết, chị gái khốn kiếp còn có mặt mũi tới đánh cô.

“Vũ Văn Yên, cô đừng để bị coi thường như thế, anh ấy hiện tại là anh rể của cô, người anh ấy yêu là tôi, cô cút xa được bao nhiêu thì cút.”

“Ồ…” Vũ Văn Yên bĩu môi hừ lạnh, “Chị quản không được người đàn ông của mình là do chị không có bản lĩnh, chị dựa vào cái gì nổi điên với tôi? Ai nói tôi nhìn trúng chồng chị, tên khốn kia có cho tôi cũng không thèm, cũng chỉ có chị mới có thể coi anh ta như bảo bối, người phụ nữ vô tri ngu xuẩn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.