Chương trước
Chương sau
Tai nghe kề sát lỗ tai, giọng nói làm nũng thấm vào thể xác và tinh thần, Đường Diệc Sâm có cảm giác lâng lâng, trong lòng nháy mắt cũng say.

Từ sau khi xảy ra chiến tranh lạnh đây là lần đầu tiên Thủy Tâm Nhu gọi anh ông xã, nghe cô gọi anh như vậy, không hiểu sao tâm tình anh thật tốt.


Môi mỏng gợi cảm bỗng dưng nhếch lên trên, Đường Diệc Sâm lộ ra nụ cười nhạt, không tự giác, giọng nói của anh thật sự trầm nhẹ, giống như tiếng đàn cello thấp thuần mê người, lay động tâm hồn người. “Ừm, em muốn hẹn anh trước?”

“Ừm…” Khuôn mặt xinh đẹp thẹn thùng, khẽ ngâm một tiếng, ánh mắt Thủy Tâm Nhu lóe sáng, liếm môi, cô cắn ngón tay.

“Bà Đường, thật ngại quá, hẹn trước của em đến muộn một chút rồi, đêm nay anh có cuộc xã giao.”

“Thế à? Vậy thôi, em về nhà lấy chút đồ, sẵn thăm Duệ Duệ.” Ánh mắt lóe sáng ảm đạm, ngữ điệu tuột dốc, cô lại bắt đầu cắn ngón tay.

Ý cười bên môi Đường Diệc Sâm càng thêm sâu sắc, “Anh đi một chút rồi về, em chờ lát nữa anh đón em.”

“Được a…” Nháy mắt đôi mắt đẹp lại long lanh như sao, Thủy Tâm Nhu cũng nở nụ cười mềm mại đáng yêu.

————

Tan làm, Thủy Tâm Nhu thật cẩn thận mang theo hộp nhỏ Yến Thục Phân đưa, cô về nhà mẹ đẻ.

Thủy Thịnh Duệ đã có thể đi đường, cậu vừa thấy Thủy Tâm Nhu về lập tức bổ nhào vào trong ngực cô cọ qua cọ lại, lại hôn một chút lên gương mặt cô, “Cô út, con rất nhớ cô, tối hôm qua cô không về nhà.”


Nói xong, bàn tay lại rõ ràng vô cùng thân thiết ôm Thủy Tâm Nhu.

“Duệ Duệ, không được chạy, từ từ đi.” Nhìn Thủy Thịnh Duệ chạy tới như vậy, Thủy Mộ Hàn thấy tâm cả kinh, sợ chân cậu lại xảy ra chuyện gì.

“Ba, chân con đã không đau, Duệ Duệ đi chậm nè, rất nhẹ nha.” Giọng trẻ con ngọt ngào ngây thơ mang theo tiếng cười chỉ khi nhìn thấy Thủy Tâm Nhu cùng Hoa Thiên Tầm mới có.

Bình thường, Thủy Thịnh Duệ thích trưng một khuôn mặt giống Thuỷ Mộ Hàn.

Hừ, cậu không thích anh tìm mẹ mới cho cậu, cậu đã có một người mẹ cực kỳ yêu cực kỳ yêu cậu rồi. Cậu nghe người lớn nói chuyện, người phụ nữ cha cậu muốn cưới kia quay về rồi.

Hừ, trong lòng cậu mất hứng a!

Thủy Tâm Nhu ôm lấy Thủy Thịnh Duệ đặt lên ghế sofa, “Cô út tối qua về nhà bên kia, cô cũng nhớ Duệ Duệ nha… Đi thôi, chúng ta cùng đi mở quà được không?”

“Được a… được a…”

Bàn tay nhỏ vỗ vào nhau, biểu tình lúc này của Thủy Thịnh Duệ Thuỷ Mộ Hàn rất ít thấy, anh không tự giác nhíu mày. Tâm Nhu có thể cùng tên nhóc này hòa hợp ở với nhau, vì sao cậu luôn đối với anh lạnh như băng, giống như không muốn để ý đến anh.

“Duệ Duệ tự mình lắp xe lửa trước có được không? Cô út lên lầu lấy chút đồ.”


“Dạ!” Thủy Thịnh Duệ gật đầu, cậu tự mình ngồi chơi.

Thủy Tâm Nhu vỗ vỗ vai Thủy Mộ Hàn, ý bảo anh cùng cô lên lầu. Cô biết Bối Kỳ và mẹ đang trong phòng bếp, bọn họ không tiện nói chuyện trong phòng khách.

“Anh, anh có biết anh rất thất bại không? Ngay cả một thằng nhóc cũng không dụ được! Lúc đối mặt với trẻ nhỏ đừng lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, cười nhiều lên, bằng không Duệ Duệ sẽ nghĩ anh không thích nó.”

Cười! Thủy Mộ Hàn giật giật khóe miệng, anh vẫn cảm thấy gượng gạo. Nhiều năm như vậy, anh thực không cười, lạnh lùng đã thành thói quen rồi.

Anh không phải không thích trẻ nhỏ, vừa thấy ánh mắt đầy nước kia của Thủy Thịnh Duệ, anh thật giống như nhìn thấy Hoa Thiên Tầm.

Anh giống như mê muội, anh cười không nổi.

“…”

“Kỳ thật, trẻ nhỏ rất dễ dụ, anh chủ động ở gần thằng bé một chút. Khi cần thiết hối lộ một chút. Anh kinh doanh thông minh lanh lợi như thế lại không có cách gì với con trai mình.”

“…”

“Anh thật sự muốn kết hôn với Bối Kỳ sao? Không suy xét cân nhắc lần nữa?”

“…”

“Về sau nếu anh hối hận, kết hôn ly hôn không phải trò chơi.”

“Thủy Tâm Nhu, em đang nói bản thân mình sao? Em… tối qua không trở lại là ở cùng với Đường Diệc Sâm hả? Hai người làm lành rồi à?”

Thủy Mộ Hàn nheo mắt trêu, ánh mắt sắc bén nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Em đang nói anh đó, làm thế nào lại kéo đến em rồi. Mặc kệ anh trốn tránh cũng được, không muốn đối mặt cũng được, chị ấy là mẹ của con anh, đây là sự thật. Tóm lại, anh cùng Bối Kỳ muốn kẹp chị ấy ở giữa, còn có con của hai người, hy vọng về sau sẽ không đau đầu.”


Thủy Tâm Nhu xoay người đi mở cửa, cô chuẩn bị đóng cửa lại, Thủy Mộ Hàn đưa tay ngăn cản.

“Em quen Ỷ Kình Thiên sao?”

Thủy Tâm Nhu khẽ nghiêng đầu liếc Thủy Mộ Hàn, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, “Anh, anh bắt đầu cảm thấy có áp lực sao? Thật ngại quá, em không phải rất thân với Ỷ Kình Thiên, chỉ gặp qua vài lần, ăn một bữa cơm. Có điều, Đường Diệc Sâm rất quen thuộc với anh ấy, bọn họ xem nhau như anh em thì phải.”

Tiếng nói vừa ngừng, Thủy Tâm Nhu cười đến lưu manh, “Anh còn vấn đề gì muốn hỏi sao?”

“Anh xuống xem mẹ làm cơm xong chưa.” Thủy Mộ Hàn mấp máy môi, xoay người xuống lầu.

Nhìn bóng lưng Thủy Mộ Hàn nhanh chóng xuống lầu, Thủy Tâm Nhu xì một câu. “Nghĩ một đằng nói một nẻo!”

—————-

Tiệc cưới con trai của nghị sĩ Hà, Đường Diệc Sâm mang quà đến, hàn huyên với người quen, sau khi chúc mừng chủ nhà xong anh liền rời đi.

Anh không có nuốt lời, anh đi đón Thủy Tâm Nhu về nhà.

Ngừng xe xong, Đường Diệc Sâm xuống thay cô mở cửa xe. Thủy Tâm Nhu vừa xuống xe liền dính chặt anh, cũng ôm thật chặt eo anh.

“Đường Diệc Sâm, để cho em ôm một cái, chỉ ôm một cái là được.”

Thủy Tâm Nhu vùi đầu vào trong ngực Đường Diệc Sâm, cô tham lam hít lấy mùi của anh, đầu nhỏ còn nhích tới nhích lui trong lòng anh, khiến cho hạ thân tự chủ vốn yếu ớt của anh không kiềm chế được lại căng thẳng.

Không gặp Thủy Tâm Nhu một buổi chiều, cô nhiệt tình thần kỳ, thái độ với anh quả thực thay đổi 180 độ, Đường Diệc Sâm có phần như đang nằm mơ.

Anh cũng sợ sau khi mộng tỉnh, tất cả tốt đẹp sau đó biến mất.

Theo bản năng anh cũng ôm chặt Thủy Tâm Nhu.

“Anh, chị dâu, hai người muốn thân thiết thì làm ơn về phòng trước đóng cửa lại rồi lại cái này cái nọ… Hai người khiến người độc thân như em thấy kẻ có tình khó có thể chịu nổi nha! Sẽ thấy cảnh thương tình, Ngự Ảnh Vũ hiện tại lại không có ở Hong Kong, hai người bảo em đi ôm ai để thử một lần cảm xúc ngọt ngào này đây?”

Đường Diệc Tấn vừa vặn từ bên ngoài trở về thấy được màn này, anh chỉ hạ cửa kính xe vô cùng hưng trí nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu vẫn ôm thật chặt như cũ.

Khóe môi của anh chứa ý cười thâm sâu, xấu xa nhướng mày.

Anh không bóp kèn lớn cho hai người đã là hết tình hết nghĩa rồi, không hổ là anh em tốt.

Thủy Tâm Nhu cảm thấy mặt mình nóng lên, cô càng thêm thẹn thùng chui vào lòng Đường Diệc Sâm, cô không muốn cho chú em thấy bộ dáng khó xử của cô. Đường Diệc Sâm không vui trợn trắng mắt nhìn Đường Diệc Tấn, ý bảo anh nói xong thì mau cút.

Tên khốn kiếp, làm bộ như nhìn không thấy không được sao, lại còn lên tiếng cho người ta biết sự tồn tại của mình.

“Quỷ hẹp hòi, đùa hai người một chút cũng không cho.” Xì một câu, Đường Diệc Tấn lái xe vào vị trí trống bên cạnh chiếc Land Rover đen, anh dẫn đầu đi trở về nhà chính.

“Chị Bình, còn đồ ăn không? Tôi đói bụng rồi.”

“Còn đồ ăn, để tôi đi hâm nóng lại.”

Không lâu sau Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu vào nhà, cô né tránh ánh mắt Đường Diệc Tấn.

“Trở về rồi à, Diệc Sâm các con ăn cơm chưa?” Biệt thự thanh lãnh lập tức có thêm hơi người, nghe tiếng động Yến Thục Phân cũng xuống lầu.

“Vẫn chưa ăn.” Tham dự tiệc cưới, anh cũng chỉ uống vài ly rượu.

Yến Thục Phân cũng vào phòng bếp giúp đỡ, lại còn bưng canh ra. Đường Diệc Tấn sớm ngồi vào bàn dùng tay trái cầm thìa muốn ăn canh, Yến Thục Phân thấy thế cầm đũa dùng lực đánh vào tay trái của anh, “Canh này không phải hầm cho con uống, là anh con đặc biệt dặn dò hầm cho chị dâu con bồi bổ thân thể, của con ở sau kìa, lát nữa chị Bình bưng ra.”

Cái đánh kia của Yến Thục Phân có phần mạnh, mu bàn tay Đường Diệc Tấn đã đỏ hồng. Theo bản năng, anh cũng giống như trước rụt tay về, chuyển sang dùng tay phải cầm muỗng.

“Mẹ, mẹ thật bất công nha…”

Thủy Tâm Nhu nghi hoặc nhíu mày, khách sáo nói: “Mẹ, Diệc Tấn muốn uống cứ để cho em ấy uống, để chị Bình mai lại hầm cho con là được.”

Chú em chỉ muốn ăn canh mà thôi, mẹ chồng không cần phải đánh nặng như vậy chứ.

Cảm giác này rất là lạ!

Nhìn một màn này trong mắt, Đường Diệc Sâm không tự giác nhíu mi tâm, “Không được, nó không nên uống, bà xã em uống.”

“Chị Bình, chờ chút canh kia cũng không cần cho nó uống, cậu hai không cần.” Nói xong, Đường Diệc Sâm ôm Thủy Tâm Nhu đến cạnh bàn ngồi xuống.

“Anh, em chẳng qua ở ga ra không cẩn thận gặp được anh cùng chị dâu ôm ấp mà thôi, quan trọng là không nhìn thấy cái gì, anh không cần thù ghét em như vậy chứ!” Đường Diệc Tấn u oán trừng mắt Đường Diệc Sâm, mắt sắc vừa thấy chị Bình bưng canh lên, anh đứng lên cầm chén uống.

Yến Thục Phân nhìn lướt qua Đường Diệc Tấn lắc đầu, trong lòng bà càng nhiều lo lắng.

Anh tùy tiện như vậy, không để ý bà căn dặn, cứ tiếp tục sẽ hại chết mọi người!

Giống như nhìn thấu tâm tư Yến Thục Phân, Đường Diệc Sâm an ủi: “Mẹ, không có việc gì, chỉ là một chén canh mà thôi, Tâm Nhu sẽ không để ở trong lòng, Diệc Tấn không phải còn chưa uống chén canh kia của Tâm Nhu sao?”

“Các con ăn đi, mẹ hơi đau đầu, lên lầu nghỉ ngơi trước.”

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Có muốn đi khám bác sỹ không?”

“Đúng rồi, mẹ, nếu không đi bệnh viện kiểm tra một chút cho an toàn.” Đường Diệc Tấn từ trong chén canh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yến Thục Phân, không biết mẹ có phải bị đôi cẩu nam nữ kia chọc tức, trong lòng không thoải mái.

“Tối hôm qua ngủ không ngon cho nên hơi đau đầu, các con không cần lo lắng, mẹ ngủ một giấc là được.”

Yến Thục Phân xoay người lên lầu, bước chân của bà vô cùng nặng nề.

Không hiểu sao dạo gần đây bà không ngủ ngon, bà luôn lo lắng bí mật cất giấu trong lòng bị người khác vạch trần.

——————

Mãi đến khi bóng lưng Yến Thục Phân biến mất giữa thang lầu, Đường Diệc Sâm mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh có phần phức tạp.

“Chị dâu uống canh gà ác hầm thuốc bắc, hai người đàn ông chúng ta uống canh sườn hầm bí, cảm giác thật là không cùng cấp bậc.”

Đường Diệc Tấn muốn gắp thịt kho tàu anh thích ăn, Đường Diệc Sâm nhất thời chặn đũa anh lại, dạy bảo: “Cái tay kia của em lại dùng loạn, lần sau anh thấy được sẽ trực tiếp dậm ở dưới chân.”

“Trời ơi… anh, em hơi sợ đó! Em nhất thời quen thôi mà, làm sao có thể lập tức sửa liền.” Đường Diệc Tấn hiểu ý Đường Diệc Sâm, hơn nữa anh không chỉ một lần nhắc nhở anh.

Cho nên, cậu hai nhà họ Đường như anh đúng là ít khi xuất hiện trong mấy buổi xã giao của nhân vật nổi tiếng, thứ nhất là do anh không thích, thứ hai anh cũng không muốn khiến mọi người khó chịu. Anh không rõ anh thuận tay trái cực kỳ làm mất thân phận nhà họ Đường hay sao?

Huống hồ, thuận tay trái cũng không phải là đồ ngốc không thể gặp người, anh liền không hiểu sao anh cả và mẹ lại để ý như thế.

“Không đổi được cũng phải đổi, bằng không em đừng ăn cơm nữa.”

“Em biết rồi, anh có thể buông đũa cho em gắp thịt không?”

Đường Diệc Sâm trừng mắt nhìn Đường Diệc Tấn một cái, lúc này mới buông lỏng đôi đũa kia của mình.

Thủy Tâm Nhu không thể hiểu nổi hành động của hai anh em, nghi hoặc trong lòng cô càng ngày càng nhiều.

Một chén canh hầm đáng thương tổn hòa khí như vậy sao?

Không khí này thật sự quá quỷ dị rồi!

Đường Diệc Sâm tắm rửa mặc áo tắm tới phòng sách, anh phát hiện ngăn kéo bị khoá có dấu hiệu bị người cậy, vội vàng mở ra, cái hộp nhỏ anh vẫn đặt bên trong vậy mà không thấy nữa. Không cần hỏi cũng biết chỉ có Đường Diệc Tấn tên khốn kiếp này dám động vào đồ của anh, anh thật là ăn gan hùm dám làm bậy rồi.

Khó chịu trong lòng, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lóe lên sau đó cũng ảm đạm xuống. Anh gõ cửa mấy lần phòng Đường Diệc Tấn, tên khốn kia vậy mà không phản ứng, Đường Diệc Sâm đành phải về phòng trước.

Thủy Tâm Nhu cũng mặc áo tắm nằm trên giường, hai chân cong lên lắc lư, cô mang ý cười thưởng thức món đồ trân quý của Đường Diệc Sâm. Cô không biết cặp chân trắng kia của cô có bao nhiêu mê hoặc mời gọi trong mắt Đường Diệc Sâm, anh chậm rãi tới gần cô, rõ ràng thấy được bí mật của anh trải trên giường bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.