“Đây là cái gì?”
Chiếc hộp này xem ra rất cũ kỹ, Yến Thục Phân chưa từng thấy qua.
“Bí mật của anh cả!”
“Diệc Sâm cũng có bí mật?”
Đường Diệc Tấn vô cùng trịnh trọng gật đầu, tay trái anh cầm chiếc đũa gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng. Mẹ làm đồ ăn đúng là ngon, chờ bộ phim của anh đóng máy, anh có thể thường xuyên ở nhà ăn đồ bà nấu rồi.
Yến Thục Phân rất kinh ngạc, khẽ chau mày, bà mở hộp ra nhìn.
“Ồ! Kỳ thật nó đã sớm biết chị dâu con, hơn nữa còn thích vô cùng. Xì… không thể tưởng được tên nhóc kia tuổi còn nhỏ vậy mà cũng hiểu được thầm mến nữ sinh, hóa ra không thấy nó kết giao với phụ nữ khác, hẳn là đang đợi chị dâu con rồi.”
Chính xác, đồ trong hộp đều có liên quan tới Thủy Tâm Nhu, đã là người từng trải, Yến Thục Phân tuyệt đối hiểu rõ chút tâm tư nhỏ ấy của Đường Diệc Sâm.
“Được rồi, buổi chiều mẹ tự đi một chuyến.”
Khép hộp nhỏ lại, Yến Thục Phân cầm đũa ăn cơm, lúc lơ đãng bà liếc thấy Đường Diệc Tấn lại dùng tay trái gắp thức ăn. Nhất thời, bà không vui nhíu mày, “Diệc Tấn, con là người của công chúng, chú ý một chút mọi hành động của con, đừng để cho phóng viên thấy con thuận tay trái lại viết loạn.”
“Mẹ, ở đây không có người khác, chỉ có mẹ và con. Huống hồ, con cảm thấy dùng tay trái có vẻ thoải mái. Tay trái và tay phải của con không khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502484/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.