Chương trước
Chương sau
“Đây là cái gì?”

Chiếc hộp này xem ra rất cũ kỹ, Yến Thục Phân chưa từng thấy qua.

“Bí mật của anh cả!”

“Diệc Sâm cũng có bí mật?”

Đường Diệc Tấn vô cùng trịnh trọng gật đầu, tay trái anh cầm chiếc đũa gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng. Mẹ làm đồ ăn đúng là ngon, chờ bộ phim của anh đóng máy, anh có thể thường xuyên ở nhà ăn đồ bà nấu rồi.

Yến Thục Phân rất kinh ngạc, khẽ chau mày, bà mở hộp ra nhìn.


“Ồ! Kỳ thật nó đã sớm biết chị dâu con, hơn nữa còn thích vô cùng. Xì… không thể tưởng được tên nhóc kia tuổi còn nhỏ vậy mà cũng hiểu được thầm mến nữ sinh, hóa ra không thấy nó kết giao với phụ nữ khác, hẳn là đang đợi chị dâu con rồi.”

Chính xác, đồ trong hộp đều có liên quan tới Thủy Tâm Nhu, đã là người từng trải, Yến Thục Phân tuyệt đối hiểu rõ chút tâm tư nhỏ ấy của Đường Diệc Sâm.

“Được rồi, buổi chiều mẹ tự đi một chuyến.”

Khép hộp nhỏ lại, Yến Thục Phân cầm đũa ăn cơm, lúc lơ đãng bà liếc thấy Đường Diệc Tấn lại dùng tay trái gắp thức ăn. Nhất thời, bà không vui nhíu mày, “Diệc Tấn, con là người của công chúng, chú ý một chút mọi hành động của con, đừng để cho phóng viên thấy con thuận tay trái lại viết loạn.”

“Mẹ, ở đây không có người khác, chỉ có mẹ và con. Huống hồ, con cảm thấy dùng tay trái có vẻ thoải mái. Tay trái và tay phải của con không khác gì nhau, đều có thể sử dụng tự nhiên.”

Đây là điều mà từ nhỏ Yến Thục Phân dạy bảo anh nhiều nhất, từ lúc anh bắt đầu học, bắt đầu ăn, anh có thói quen dùng tay trái, viết chữ đều thích dùng tay trái. Bị đánh rất nhiều lần, anh mới từ từ học cách dùng tay phải. Rõ ràng thuận tay trái cũng rất thông minh, mẹ lại không cho, nói sẽ bị người ta ghét bỏ, bảo anh chỉ có thể sử dụng tay phải cầm bút hay ăn đồ.


“Tóm lại, ngoại trừ ở trước mặt mẹ con có thể sử dụng tay trái, trường hợp khác không được. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mẹ không muốn ứng phó mấy phóng viên truyền thông này.”

“Con biết rồi, con lúc nào đã làm mẹ bận lòng chưa. Ngoại trừ con không thích vào Liên Khải, mẹ bảo con làm gì con đều đồng ý.”

Vẻ mặt Yến Thục Phân không tự giác hiện lên chút trầm ngâm, bà tiếp tục ăn cơm, không hé răng

—————–

“Tâm Nhu, buổi chiều con có bận không? Có thể theo mẹ uống ly cà phê?”

Mẹ chồng gọi điện thoại cho mình, Thủy Tâm Nhu rất bất ngờ, cô ngớ ra một phen, trả lời: “Không bận, chúng ta hẹn gặp ở đâu ạ?”

“Trong trung tâm giải trí gần công ty con đó, vừa lúc có thể uống trà chiều, mẹ sắp đến rồi.”

“Được, chút nữa gặp mẹ.”

Cúp điện thoại, Thủy Tâm Nhu tiện tay tắt máy tính, xách túi xách lên ra khỏi văn phòng. Đến trung tâm, cô nhìn thấy Yến Thục Phân đã ngồi ở đó rồi.

“Mẹ!” Khẽ gọi một tiếng, Thủy Tâm Nhu kéo ghế ngồi xuống trước mặt Yến Thục Phân.

“Muốn ăn cái gì cứ việc gọi.”

Hàng mi thật dài khẽ run, sau đó chậm rãi giương lên, Thủy Tâm Nhu nhìn Yến Thục Phân một cái, sau đó xem thực đơn. Cô gọi cho mình một phần Tiramisu và một ly Cappuccino.

“Mẹ, mẹ… tìm con ra đây không chỉ đơn giản là uống trà chiều như vậy chứ, có phải có việc muốn nói với con?” Đôi mắt ánh lên sự thông minh, Thủy Tâm Nhu nhìn chằm chằm mẹ chồng.


Bên môi nổi lên nụ cười ung dung nhàn nhạt, Yến Thục Phân cũng không né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thủy Tâm Nhu.

“Ừm, mẹ đích thật có chút việc muốn tìm con nói chuyện. Tối hôm qua… bị dọa rồi hả?”

Thủy Tâm Nhu sửng sốt, cô thật không ngờ mẹ chồng vậy mà lại chủ động nói với cô chuyện tối hôm qua. Kỳ thật người mẹ chồng này của cô không tệ, tính tình hiền hòa, cao quý tao nhã, đại lượng, rất có phong phạm tiểu thư, tuy xuất thân giàu có, xử sự gì đó đều không tự cao tự đại. Cô không rõ ba chồng để một người vợ hiền lành ở nhà như vậy lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thật có chút mù mắt. Theo cô thấy tiểu tam vẫn theo ba chồng kia, bà ta chưa chắc tốt bao nhiêu, không phải chỉ là mặt mũi đẹp chút thôi sao.

“Dạ… không có ạ.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu vén sợi tóc rơi bên má ra sau tai.

“Con là lần đầu tiên thấy chúng ta cãi nhau phải không, nhưng cảnh như vậy Diệc Sâm không hiếm thấy. Biết quan hệ giữa mẹ và ba nó không tốt, từ nhỏ nó rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để mẹ thất vọng, nó cũng vô cùng quan tâm tới hai đứa em. Nhất là sau khi ông ngoại nó qua đời, cho dù làm cái gì, nó đều vô cùng cố gắng.”

“…”

“Con là đang vì vụ bê bối ba năm trước mà giận nó phải không? Nó thật ra cũng bất đắc dĩ, tuyệt đối không có ý thương tổn con. Tại cục diện bốn phía giáp địch, nó căn bản không có lựa chọn. Nếu nó ngã xuống, mẹ cùng Diệc Tấn cũng sẽ ngã xuống, cả đời Khả Tâm cũng bị tính kế ở bên trong.

Cho nên nó lựa chọn tính kế con. Mẹ có thể tưởng tượng được khi đó nó nhất định suy nghĩ rất nhiều, cực kỳ bất lực. Đưa ra lựa chọn như vậy, nó nhất định sẽ rất đau khổ. Bởi vì không có người đàn ông nào tình nguyện làm tổn thương người phụ nữ mình yêu, nhìn con khó chịu, trong lòng nó cũng nhất định không dễ chịu.

Con đừng thấy nhà họ Đường bề ngoài phong quang cỡ nào, biết người biết mặt không biết lòng, có rất nhiều người chỉ mong sao Diệc Sâm bị đá ra khỏi Liên Khải. Aizz… danh phận bà Đường không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn, mẹ không phải lưu luyến danh phận bà Đường mà cố ý oan ức bản thân, nếu có thể, mẹ cũng muốn thoải mái xoay người. Thế nhưng, mẹ không thể cứ tùy tiện như nói vậy.

Đương nhiên, mẹ cũng không phải nói là nó làm đúng, sự kiện kia nó đích thật làm sai, không nên đối với con như vậy. Mẹ cũng biết rõ không nên thay nó nói chuyện, mẹ nên thay con mắng nó một trận mới đúng.”

Đột nhiên, Yến Thục Phân nắm chặt lấy tay Thủy Tâm Nhu, biểu tình của bà tràn ngập sự nghiêm túc, trong đôi mắt sáng quắc lộ ra một tia khẩn cầu: “Tâm Nhu, mẹ hy vọng con có thể buông bỏ thành kiến dùng trái tim thấu hiểu Diệc Sâm, nó không hề giống trong tưởng tượng của con, hoặc là giả dối như con đã thấy như vậy. Kỳ thật, nó thật sự quá vất vả rồi.”

Thủy Tâm Nhu ngừng một lúc, cô run rẩy chớp mắt, muốn rút tay về, Yến Thục Phân lại càng nắm chặt.

“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con biết mẹ cũng vì tốt cho chúng con. Nhưng chuyện tình cảm…”

“Nó thật sự rất tốt, làm việc cực kỳ có chừng mực, cho tới bây giờ cũng không xằng bậy. Dùng tim nhìn, đi cảm thụ sự chân thành của nó. Mẹ biết chuyện ba năm trước đây ảnh hưởng tới con rất nhiều, là phụ nữ đều sẽ để ý, mẹ cũng có thể lý giải cảm nhận của con. Con không nên lo lắng trốn tránh, nếu có một ngày con nhìn rõ được lòng nó, con sẽ đau lòng cho nó, bởi vì trái tim kia của nó đã sớm chồng chất vết thương rồi.”

“…”

Yến Thục Phân cũng buông tay Thủy Tâm Nhu ra, bà đặt hộp nhỏ đã bọc lại đàng hoàng lên bàn, “Nơi này chính là bí mật của Diệc Sâm, bao gồm toàn bộ tình cảm của nó, mẹ nghĩ con có quyền được biết.”

Nhìn chằm chằm đồ Yến Thục Phân đưa, Thủy Tâm Nhu nhíu mày lại, lúc này cô nghĩ muốn tự tay mở ra, Yến Thục Phân lại đặt tay đè lại.

“Tâm Nhu, con lấy về từ từ xem đi, cho dù con quyết định thế nào mẹ đều tôn trọng con. Yêu một người, một lòng chờ đợi họ không phải điều ai cũng làm được, nếu có cơ hội, phải nắm thật chặt.”

“..”

——————

Trong đầu luôn muốn biết bí mật của Đường Diệc Sâm là gì, Thuỷ Tâm Nhu ăn bánh Tiramisu trong vô vị. Nhịn tới khi rời khỏi, cô nhanh chóng chạy về văn phòng mình. Ngồi xuống sững sờ nhìn chằm chằm cái hộp nhỏ, một hồi, tay thoáng run rẩy từ từ mở ra.

Nhìn bên trong, toàn bộ đều là đồ có liên quan tới cô, cô giống như bị sét đánh trúng, nháy mắt mất hồn. Lấy ra từng món từng món đặt trước mặt mình, tròng mắt Thủy Tâm Nhu chuyển động nhanh, khó có thể tin nhìn chằm chằm toàn bộ mấy món này.

Trách không được lần thứ hai Đường Diệc Sâm gặp cô ở bến tàu, anh có thể lưu loát đọc trôi chảy tư liệu về cô, thì ra trước kia anh đã chú ý tới cô rồi.

Thủy Tâm Nhu thấy có vài tấm ảnh có chút ố vàng là chụp lúc cô 14 tuổi, đó là lúc cô phải rời khỏi Hong Kong tới Anh du học, khi đó cô ở trong vườn cô nhi viện cùng chụp hình với bọn nhỏ. Vậy mà lại rơi vào tay Đường Diệc Sâm.

Còn có một giấy gói sô cô la đen viết chữ, đoạn thoại kia cô tuyệt không xa lạ, đích thật cô đã từng nói qua.

Nhìn bí mật của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu lập tức rơi vào trong đủ loại hồi ức xa lạ…

Nháy mắt, cô giống như giật điện tỉnh lại, ngón tay ngọc nhẹ nhàng mà chạm vào mấy món đồ Đường Diệc Sâm trân quý.

Trách không được cô nhìn cặp mắt u buồn kia của Đường Diệc Sâm lại quen thuộc như thế, hóa ra anh chính là người anh trai kia.

Anh không quên cô, cô lại quên anh mất rồi.

A… anh đều nhớ rõ chuyện hơn mười năm trước.

Chỉ vì chuyện này, anh lại chú ý cô nhiều năm như vậy.

Trong lòng phức tạp, Thủy Tâm Nhu thật sự không cách nào diễn tả bằng lời cảm xúc của mình lúc này. Chỉ cảm thấy cả người giống như say rượu, choáng váng vui sướng.

Vươn tay ra che miệng, đôi mắt đẹp không tự giác nổi lên một màn nước cay cay.

Hít hít cái mũi, lau nước mắt nơi khóe mắt… Thủy Tâm Nhu cầm điện thoại gọi cho Đường Diệc Sâm.

“Ông xã, đêm nay có rảnh không? Em hẹn anh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.