Chương trước
Chương sau
Đường Diệc Sâm không nói, anh nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng. Không cần hỏi, anh cũng biết Diệc Tấn đọc thấy báo hôm nay mới tới làm náo loạn. Anh không ưa nổi mọi chuyện của Đường Dụ.

“Không phải họ Đường toàn bộ cút ra ngoài cho tôi!” Đôi mắt thâm thúy lấp lánh lửa giận, Đường Diệc Tấn trầm mặt đi vào văn phòng Đường Dụ liền quát.


Ngay sau đó, anh tức giận quăng tờ báo nắm chặt trong tay trước mặt Đường Dụ, “Cho tôi một lời giải thích hợp lý, ông coi mẹ tôi thành cái gì rồi hả? Ông không biết xấu hổ nhưng bà ấy vẫn còn lòng tự trọng.”

Nhìn tình cảnh đầy mùi thuốc súng, thư ký chết kinh đứng ở cửa không biết làm sao, giám đốc Đặng ngồi trong văn phòng Chủ tịch và Ôn Nghi không có ý đứng lên, ông bình tĩnh nhìn Đường Dụ, chờ ông lên tiếng.

“Đường Diệc Tấn, anh uống nhầm thuốc rồi hả? Sáng sớm tới nổi điên cái gì!” Đường Dụ mất mặt cực kỳ không vui, trên trán lập tức hiện lên ba vạch đen thui.

Đường Diệc Tấn khinh thường liếc mắt về phía Đặng Hiển Dự, “Bác Đặng, nể mặt cái đi, hôm nay chúng tôi nói chuyện gia đình, mời bác tránh một chút.”

Mím môi gật đầu, Đặng Hiển Dự đứng lên, “Nói chuyện là được rồi, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động.”

Ông vỗ vỗ bả vai Đường Diệc Tấn, xoay người bỏ đi, chạm phải Đường Diệc Sâm cùng Ỷ Trí Huân đang chạy tới.

Ba người bọn họ chỉ trao đổi ánh mắt, sau đó tản ra.


“Bà… lập tức cút ra ngoài cho tôi, nơi này không có phần bà lên tiếng!” Nhíu mày, khuôn mặt đen thui lạnh lại, mắt Đường Diệc Tấn lộ ra hung quang, dùng tay chỉ vào Ôn Nghi lạnh lùng nói.

“Dụ…”

“Dụ cái gì, đừng diễn ở trước mặt tôi, tôi không chịu nổi cái bộ dạng kia của bà. Bà chẳng qua là tiểu tam của ba tôi mà thôi, sinh được con trai thì sao, bà có thể vào gia phả nhà họ Đường chúng tôi sao? Tối qua ông ấy dẫn bà đi tham gia tiệc mừng thọ thẩm phán được lên báo thì sao, mẹ tôi vẫn là bà Đường danh chính ngôn thuận, đừng ai hòng thay thế được địa vị của bà ấy.

Nhớ kỹ, bà được chiều cũng chẳng qua là người phụ nữ không danh phận, ông ta chẳng những có vợ, còn sẽ có tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục, tiểu thất, tiểu bát… Sau lưng ông ta phụ nữ nhiều tới nổi bà có đuổi tận giết tuyệt cũng không hết. Đừng tưởng rằng những người phụ nữ này không lên báo, vô duyên vô cớ biến mất ở Hong Kong bà có thể thực ngồi vào vị trí bà Đường, không có cửa đâu!

Ông ta sẽ không ly hôn với mẹ tôi, ông ta cũng sẽ không cưới người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi, bởi vì ông ta không buông được 10% cổ phần Liên Khải. Bà mơ tưởng là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của ông ta đi, con trai của bà cũng đừng mơ vào được Hội đồng quản trị Liên Khải. Chỉ cần tôi còn một ngày, tôi tuyệt đối không cho phép! Xì… Phụ nữ ngủ với ông ta nhiều lắm, bà tưởng là người nhà họ Đường chắc?”


“Đường Diệc Tấn, anh câm miệng lại cho tôi, cút!” Đường Dụ rõ ràng nổi giận, giọng nói của ông vô tình như băng tuyết ngàn năm, lạnh đến mọi người không khỏi nổi da gà.

“Diệc Tấn cũng không nói gì sai, dựa vào cái gì bảo nó cút? Cha con chúng ta nói chuyện, bà ấy không phải mẹ chúng tôi, cũng không phải người trong nhà, dựa vào cái gì để bà ấy ở đây?” Đường Diệc Sâm thâm trầm liếc Ôn Nghi thân thể hơi run run, không mang theo một chút tình cảm.

“Dụ…” Ôn Nghi lại một lần nữa phát tín hiệu che chở về phía Đường Dụ.

“Bà về trước đi, chờ chút tôi đón bà cùng ăn cơm.” Mặc dù không để Đường Diệc Tấn vào mắt, Đường Dụ cũng phải kiêng kỵ Đường Diệc Sâm vài phần.

Vài năm gần đây, địa vị của anh tại Liên Khải càng ngày càng quan trọng, trên tay anh nắm giữ không ít quyền hành, anh không phải là người ông có thể tuỳ tiện động vào.

Ông bắt đầu hối hận dưỡng hổ thành họa rồi!

“Được rồi, em đi trước!”

Đáy mắt u ám dậy sóng mãnh liệt, Ôn Nghi tâm không cam tình không nguyện rời khỏi văn phòng Đường Dụ.

Hôm nay hai đứa con trai của Yến Thục Phân khiến bà mất mặt, bà nhất định sẽ nhớ kỹ, tay nắm chặt túi xách không khỏi trắng bệch, mơ hồ run run.

Không dễ dàng gì bà mới tìm được cơ hội cùng Đường Dụ ăn sáng xong cùng ông tới công ty, vốn dĩ bà nghĩ muốn đề cập với ông chuyện để con trai bà Đường Diệp quay về Hong Kong.

Đều là hai tên khốn kiếp kia làm xáo trộn kế hoạch của bà.

Một ngày không trừ hai người bọn họ, thật sự không giải được mối hận trong lòng bà. Nhiều năm như vậy, bà luôn bị hai người bọn họ đè ép.

Cơn tức này thật sự nuốt không trôi!

Tức giận thở hổn hển, ngực phập phồng không ngừng, đột nhiên tim đau thắt, Ôn Nghi khẩn trương lấy hộp thuốc từ trong túi ra nuốt vào một viên.

Bà sẽ không ngã xuống, bà sẽ chống được để xem ba mẹ con Yến Thục Phân chết như thế nào!

——————–

Văn phòng Chủ tịch yên tĩnh trở lại, nhưng không khí vẫn lạnh băng, căng thẳng.

“Diệc Sâm, Diệc Tấn, có việc từ từ nói, đừng nổi giận, cha con sao lại để thù hận ngăn cách.”

“Chú Huân, chú cũng không phải không biết cái thằng cha khốn này quá đáng đến mức nào? Ở bên ngoài chơi đùa phụ nữ còn chưa tính, cũng không biết kiểm điểm, mẹ làm sai cái gì, ông ta dựa vào cái gì mà đối xử với bà ấy như vậy?”

Đường Diệc Tấn chính là không cách nào dập tắt lửa giận trong lòng, anh thật sự tuyệt không khách khí với Đường Dụ, cũng không cần kiềm nén cục tức.

“Cũng chỉ có hai người các anh không biết lớn nhỏ, tôi có nói qua mẹ anh không phải vợ tôi sao? Chuyện giữa chúng tôi các anh hiểu được bao nhiêu? Báo chí viết loạn cái gì các anh cũng tin, các anh người nào cũng có lý rồi!”

Đường Dụ tức giận hừ lạnh, ánh mắt ông khá u oán.

“Chính ông làm gì trong lòng ông hiểu rõ, chúng tôi không nói ra, đó là bởi vì chúng tôi còn bằng lòng nể mặt ông. Tôi mặc kệ ở bên ngoài ông làm gì, nhưng nếu ông dám đánh mẹ, tôi nhất định không thể làm ngơ.”

Đường Diệc Sâm nói xong, anh lôi kéo Đường Diệc Tấn bỏ đi.

“Thật sự là phản rồi! Tôi làm sao có thể có loại con thế này?” Đường Dụ nhìn tờ báo trước mặt một chút, lập tức vò thành một nùi, tức giận ném xuống đất.

“Dụ, bọn nó đều đã trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình là cực kỳ bình thường. Cho dù bọn nó không phải thế nào, dù sao cũng là cốt nhục của mình, bọn nó lúc còn nhỏ anh không thường ở bên cạnh, ít nhiều có chút ám ảnh.”

“Hai tên nhóc thối tha này thật là trời sinh đối lập với tôi, anh nói một câu còn tác dụng hơn so với tôi nói mười câu, thật không biết thổi trúng cơn gió nào?”

“Có rảnh thì nói chuyện thêm với bọn nó, các người là cha con, máu mủ tình thâm, cho dù tranh cãi thế nào, tình thân vẫn còn, không cách nào lay động.”

“…”

“Anh tự ngẫm lại đi, tôi đi ra ngoài làm việc.”

Ỷ Trí Huân xoay người liền đi, lại bị Đường Dụ gọi lại, đôi mắt thâm trầm sâu xa quan sát, “Đúng rồi, tối hôm qua ở tiệc thọ của Phạm Liễu Nguyên không thấy anh? Anh không tới sao?”

“Tôi thấy anh cùng cô ấy, tôi kẹp ở giữa hai người cũng không hay lắm, làm người tốt không dễ mà người xấu cũng khó. Tôi tạm thời có việc, uống ly rượu mừng thọ với ông Phạm liền đi.” Ỷ Trí Huân đón nhận ánh mắt Đường Dụ, ông khẽ nói.

“Được rồi, anh ra ngoài trước đi!”

Ỷ Trí Huân bỏ đi, Đường Dụ còn đang trầm tư, đôi mắt thỉnh thoảng chớp chớp.

“Anh, anh không nên kéo em ra, em sớm muốn đánh ông ta rồi, thật là càng nhìn càng không vừa mắt.” Đường Diệc Tấn đã xắn tay áo lên, tư thế hùng hùng hổ hổ.

“Này… nói thế nào ông ta cũng là ông già nhà mình, tức thì tức không thể không có chừng mực. Em đánh ông ta, lúc đó chẳng phải mẹ mất mặt sao?”

Đường Diệc Sâm lấy điếu thuốc trong hộp thuốc ra ngậm trên miệng, bật lửa.

“Khi nào thì em rảnh? Nhà chúng ta cũng một thời gian không tụ họp rồi, đi ra ngoài giải sầu.”

“Bộ phim kia của em hôm sau là có thể đóng máy rồi, sau đó em sẽ nghỉ ngơi một thời gian chuẩn bị lưu diễn. Anh chọn ngày đi, em đi cùng Ngự Ảnh Vũ.”

“..”

“Đúng rồi, anh cùng chị dâu sao rồi, làm lành chưa?”

“Tạm ổn!” Khoảng cách tới làm lành còn thiếu chút, anh biết, trong lòng cô còn cái gai kia.

“Em về thăm mẹ chút, nhân tiện cùng mẹ ăn cơm trưa, anh có muốn đi cùng không?”

Phun một ngụm khói, Đường Diệc Sâm nheo mắt, “Không được, anh hẹn chị dâu em rồi.”

Cô trở lại, anh phải nhổ cái gai trong lòng cô ra.

————-

Yến Thục Phân tất bật trong phòng bếp, nghe nói Đường Diệc Tấn trở về, bà nấu cho anh bát canh hạ hỏa.

Trong nhà không có ai, Đường Diệc Tấn ngó nghiêng qua lại ở lầu hai, lá gan cũng lớn dần. Cầm chìa khóa dự phòng, anh mở phòng sách của Đường Diệc Sâm, bắt đầu ngó quanh. Mở ngăn kéo không khóa kia ra tìm, cũng không phát hiện cái gì khả nghi, thế nhưng tháng trước anh thấy anh cả vài lần ngồi chỗ này ngẩn người nhìn gì đó.

Có thể anh giấu một chút bí mật hay không?

Ngăn kéo dưới cùng kia cực kỳ hiển nhiên đã khóa, Đường Diệc Tấn thử chìa khóa dự phòng vài lần cũng không mở ra được.

Ánh mắt giảo hoạt lóe sáng, anh đi ra ngoài, lúc quay trở lại trong tay cầm thêm một công cụ bẻ khóa.

Anh cảm thấy bí mật của anh cả nằm ở chỗ này có thể giúp mở ra khúc mắc của chị dâu a. Đừng tưởng rằng anh ấy không nói thì anh không nhìn ra anh ấy có tâm sự.

Việc này không nên chậm trễ, anh từng chút từng chút cạy khóa của ngăn kéo kia, lấy hộp bên trong ra nhìn, sau đó ấn khóa lại.

“Diệc Tấn, có thể ăn cơm rồi.”

“Được, con xuống ngay.”

Đường Diệc Tấn vội vàng xuống lầu, cũng đặt cái hộp nhỏ lên bàn cơm, nhìn Yến Thục Phân cực kỳ nghiêm túc nói: “Mẹ, việc này chỉ có mẹ tự mình ra trận thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.