Đường Diệc Sâm không nói, anh nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng. Không cần hỏi, anh cũng biết Diệc Tấn đọc thấy báo hôm nay mới tới làm náo loạn. Anh không ưa nổi mọi chuyện của Đường Dụ.
“Không phải họ Đường toàn bộ cút ra ngoài cho tôi!” Đôi mắt thâm thúy lấp lánh lửa giận, Đường Diệc Tấn trầm mặt đi vào văn phòng Đường Dụ liền quát.
Ngay sau đó, anh tức giận quăng tờ báo nắm chặt trong tay trước mặt Đường Dụ, “Cho tôi một lời giải thích hợp lý, ông coi mẹ tôi thành cái gì rồi hả? Ông không biết xấu hổ nhưng bà ấy vẫn còn lòng tự trọng.”
Nhìn tình cảnh đầy mùi thuốc súng, thư ký chết kinh đứng ở cửa không biết làm sao, giám đốc Đặng ngồi trong văn phòng Chủ tịch và Ôn Nghi không có ý đứng lên, ông bình tĩnh nhìn Đường Dụ, chờ ông lên tiếng.
“Đường Diệc Tấn, anh uống nhầm thuốc rồi hả? Sáng sớm tới nổi điên cái gì!” Đường Dụ mất mặt cực kỳ không vui, trên trán lập tức hiện lên ba vạch đen thui.
Đường Diệc Tấn khinh thường liếc mắt về phía Đặng Hiển Dự, “Bác Đặng, nể mặt cái đi, hôm nay chúng tôi nói chuyện gia đình, mời bác tránh một chút.”
Mím môi gật đầu, Đặng Hiển Dự đứng lên, “Nói chuyện là được rồi, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động.”
Ông vỗ vỗ bả vai Đường Diệc Tấn, xoay người bỏ đi, chạm phải Đường Diệc Sâm cùng Ỷ Trí Huân đang chạy tới.
Ba người bọn họ chỉ trao đổi ánh mắt, sau đó tản ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502483/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.