Yến Thục Phân khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Dụ, khóe miệng bà hiện lên nụ cười quyến rũ, vẻ mặt lại vô cùng hồn nhiên.
“Ông hứng thú với tôi sao? Ông còn biết tôi là vợ ông? Ông còn biết tôi cũng cần đàn ông?”
Cơ mắt của Đường Dụ bỗng dưng co rút, gân xanh trên trán cũng lồi lên, ông lạnh lùng gặn từng chữ hỏi: “Đêm nay bà đi đâu? Lêu lổng với người đàn ông kia hả?”
“Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn, ồ… hay là ông cho rằng, ông có thể ở bên ngoài có vô số phụ nữ, cho dù là chết trong ôn hương cũng là lẽ đương nhiên. Tôi là vợ ông, ông muốn tôi giữ bổn phận, ông lại làm khó tôi, mà tôi không thể có câu oán hận, phải không? Suy nghĩ quá đơn giản rồi, Đường Dụ, ông quá ích kỷ rồi!”
Biểu tình Yến Thục Phân có chút hung dữ, đối với oán hận chất chứa trong lòng, bà tương đối kích động.
Ông ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cùng phụ nữ khác sinh con, bà nhịn nhiều năm như vậy, còn muốn bà thế nào?
“Nói… áo trên người bà là của ai?” Như muốn siết nát cằm bà, Đường Dụ không chút lưu tình ra sức dùng lực, mắt thấy Yến Thục Phân đau đến cau chặt mày vẫn như cũ không chịu buông tay.
Yến Thục Phân lạnh lùng cười, đôi mắt bà lộ ra tuyệt vọng, “Có can đảm ông liền bóp chết tôi đi.”
Tay Đường Dụ thoáng run rẩy, càng tăng thêm lực đạo.
Hai người chỉ lo cãi nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/3502482/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.