Chương trước
Chương sau
Yến Thục Phân khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Dụ, khóe miệng bà hiện lên nụ cười quyến rũ, vẻ mặt lại vô cùng hồn nhiên.

“Ông hứng thú với tôi sao? Ông còn biết tôi là vợ ông? Ông còn biết tôi cũng cần đàn ông?”


Cơ mắt của Đường Dụ bỗng dưng co rút, gân xanh trên trán cũng lồi lên, ông lạnh lùng gặn từng chữ hỏi: “Đêm nay bà đi đâu? Lêu lổng với người đàn ông kia hả?”

“Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn, ồ… hay là ông cho rằng, ông có thể ở bên ngoài có vô số phụ nữ, cho dù là chết trong ôn hương cũng là lẽ đương nhiên. Tôi là vợ ông, ông muốn tôi giữ bổn phận, ông lại làm khó tôi, mà tôi không thể có câu oán hận, phải không? Suy nghĩ quá đơn giản rồi, Đường Dụ, ông quá ích kỷ rồi!”

Biểu tình Yến Thục Phân có chút hung dữ, đối với oán hận chất chứa trong lòng, bà tương đối kích động.

Ông ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cùng phụ nữ khác sinh con, bà nhịn nhiều năm như vậy, còn muốn bà thế nào?

“Nói… áo trên người bà là của ai?” Như muốn siết nát cằm bà, Đường Dụ không chút lưu tình ra sức dùng lực, mắt thấy Yến Thục Phân đau đến cau chặt mày vẫn như cũ không chịu buông tay.

Yến Thục Phân lạnh lùng cười, đôi mắt bà lộ ra tuyệt vọng, “Có can đảm ông liền bóp chết tôi đi.”

Tay Đường Dụ thoáng run rẩy, càng tăng thêm lực đạo.


Hai người chỉ lo cãi nhau ngay từ đầu đã không chú ý thấy có người đến, một bàn tay to thình lình chế trụ bàn tay đang siết cằm Yến Thục Phân của Đường Dụ, dùng lực từng chút một bẻ ngón tay ông, nắm ngược lại cổ tay ông. Lực đạo kia không hề nhẹ hơn so với tay ông siết cằm Yến Thục Phân nhưng lại ác hơn, lộ ra hận ý.

Đường Dụ chuyển mắt, rõ ràng chống lại đôi mắt u lãnh của Đường Diệc Sâm, ông thấy đáy mắt anh có ánh lửa cháy. Thủy Tâm Nhu ở sau lưng chạy tới đỡ mẹ chồng, khẽ vỗ nhẹ ngực giúp bà lấy lại sức.

Tình cảnh như vậy, nhiều năm cô gả vào nhà họ Đường là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nếu như bọn họ không ở nhà hoặc về nhà trễ, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi thế nào.

Đường Diệc Sâm không sợ đón nhận ánh mắt giận dữ của Đường Dụ, lạnh lùng nói: “Áo mẹ mặc là tôi bảo Vô Ngân đưa qua, bà ấy khoác áo Vô Ngân trở về không được sao? Đêm nay ông thì sao? Ông đã làm gì? Nếu ông ở cùng bà ấy, nếu ông vẫn biết mình là chồng, vợ ông một mình ra ngoài trễ như thế mới trở về sao? Lúc ông chỉ trích người khác có phải nên kiểm điểm bản thân một chút không, hử?”

“Hỗn láo! Tôi là ba anh, chuyện giữa tôi và mẹ anh khi nào thì đến phiên anh nhúng tay vào?” Đường Dụ muốn tránh thoát kiềm chế của Đường Diệc Sâm, không nghĩ tới đổi lấy là anh siết chặt hơn.


“Tôi nói rõ ràng cho ông biết, bà ấy không chỉ là vợ ông mà còn là mẹ tôi. Tôi đã trưởng thành, ông nghĩ rằng tôi vẫn còn là thằng nhóc ba tuổi sao?”

“Tâm Nhu, em đưa mẹ lên lầu trước đi.”

“Ừm…” Mùi thuốc súng nồng nặc, Thủy Tâm Nhu nghe lời đỡ Yến Thục Phân lên lầu trước.

Đường Dụ nghiêm mặt lạnh lùng, ánh mắt dữ tợn, hung tợn trừng mắt Đường Diệc Sâm tuyệt không đem ông để vào mắt, gầm thét: “Vô lại! Tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm, không tới phiên anh tới dạy dỗ tôi.”

“Cái nhà này ông có thể trở về, ông cũng có thể không về, có ông hay không chúng tôi tuyệt không để ý, cũng không thấy có gì khác biệt. Nhưng chúng tôi không chịu nổi cái bộ dạng kia của ông, ông không cần phá hoại gia đình ấm áp mà chúng tôi cực khổ tạo nên, hiểu không?” Ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà lạnh lùng, Đường Diệc Sâm chán ghét hất tay Đường Dụ ra.

“Ông có thể càn rỡ với tình nhân của ông, nhưng trong nhà này không tới phiên ông nói chuyện, nhất là ở trước mặt Đường Diệc Sâm tôi. Nhiều năm như vậy, mẹ sống như thế nào, tôi đều thấy hết, tôi không phải người mù. Lúc ông ôm người phụ nữ khác, bà ấy ôm tôi cùng Diệc Tấn, bà kể chuyện xưa cho chúng tôi, bà dỗ chúng tôi đi ngủ, ông đã làm gì cho chúng tôi?”

Ánh mắt hung ác trừng mắt liếc Đường Dụ một cái, Đường Diệc Sâm xoay người lên lầu, hờ hững với ông.

Bị con trai dạy dỗ như thế, đây là khó chịu chưa từng có của Đường Dụ, ông tức giận đập bể đồ đạc trong phòng khách, sau đó tông cửa bỏ đi.

—————–

Lên lầu, Đường Diệc Sâm đi đến phòng ngủ Yến Thục Phân.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không có việc gì, mẹ ở bên ngoài uống chút rượu.”

“Nghỉ ngơi cho tốt, về sau đừng uống rượu, có thể tìm tụi con nói chuyện. Hôm nào con bảo Diệc Tấn về, cả nhà chúng ta đi giải sầu. Cái kia… đưa áo của Vô Ngân cho con, sáng mai con trả lại cho cậu ấy.” Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm Yến Thục Phân, vẻ mặt sâu xa khó hiểu của anh có thâm trầm làm cho người ta không thấy tâm tư.

Yến Thục Phân không tự giác giật giật khóe miệng, bà sững sờ một hồi mới từ cõi lòng thất thần phản ứng lại, “Ờ… phiền con rồi.”


Tròng mắt Thủy Tâm Nhu chuyển động nhanh, cô liếc Đường Diệc Sâm lại liếc qua áo khoác tây trang trên người mẹ chồng, không tự chủ được cô nhíu mày lại.

Nháy mắt, trong đầu hiện lên một tia hồ nghi.

Đường Diệc Sâm cầm lấy tây trang, nắm tay Thủy Tâm Nhu rời đi.

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Thủy Tâm Nhu nhanh chóng mở miệng hỏi: “Đường Diệc Sâm…”

“Đã khuya rồi, anh chuẩn bị nước tắm cho em.” Tựa hồ là cố ý né tránh, Đường Diệc Sâm đặt tây trang xuống liền vào phòng tắm mở nước.

Hàm răng cắn môi dưới, Thủy Tâm Nhu vô cùng hiếu kỳ đi qua cầm lấy tây trang nhìn nhìn. Theo trực giác, áo khoác tây trang này cũng không phải của Đoạn Vô Ngân, người anh dường như cao hơn nhiều. So với Đường Diệc Sâm, dáng người người đàn ông kia hẳn không khác lắm.

Thế nhưng cô cực kỳ khẳng định, cái áo khoác tây trang này cũng không phải của Đường Diệc Sâm, thợ may quần áo của anh khéo léo tinh tế hơn chút. Nhìn kỹ, kiểu dáng này thích hợp với người đàn ông có tuổi, thành thục ổn trọng.

Chẳng lẽ mẹ chồng ngoại tình rồi?

Cân nhắc một hồi, Thủy Tâm Nhu nảy lên một ý nghĩ vừa đáng sợ lại kinh ngạc trong đầu.

Có khả năng sao?

Thái độ vừa rồi của Đường Diệc Sâm rõ ràng không cho cô hỏi tiếp.

Thủy Tâm Nhu chuẩn bị ngửi thử mùi áo tây trang, Đường Diệc Sâm thình lình từ trong phòng tắm đi ra, anh nhanh chóng bắt được ánh mắt không kịp tránh né của Thuỷ Tâm Nhu.

“Áo của Vô Ngân có cái gì đẹp mà nhìn? Cậu ta có mùi đàn ông của anh sao? Anh còn đẹp trai hơn cậu ta, em nhìn anh là đủ rồi!”

Nói xong, Đường Diệc Sâm cầm lấy áo tây trang trong tay Thủy Tâm Nhu ném sang một bên, anh nhanh chóng bế cô lên.

“Đường Diệc Sâm, anh muốn làm gì?”

“Tắm uyên ương nha!”

“Ặc… khi nào tôi đồng ý không tức giận với anh hả? Cái kia… tôi tự mình tắm.”

“Nhìn cũng nhìn rồi, còn có cái gì mà thẹn thùng, trên người anh chỗ nào có nốt ruồi gì chẳng phải em cũng biết rõ ràng rồi ư.”

“…”

Càng nói càng thái quá, Thủy Tâm Nhu tức giận liếc trắng mắt.

Tên khốn, ai muốn nhìn anh nha, cuồng tự luyến!

Cô muốn về nhà, anh khăng khăng không cho, chính là muốn dẫn cô về đây.

Chuyện cho tới bây giờ, cô có nên bỏ qua hay không đây?

Thủy Tâm Nhu vẫn còn vài phần xoắn xuýt trong lòng.

——————–

Hôm sau, Đường Diệc Sâm vừa đi vào văn phòng liền nhanh chóng gọi điện thoại nội bộ bảo Đoạn Vô Ngân đến văn phòng anh một chuyến.

“Đây, áo của cậu, tùy cậu xử trí, về sau đừng để nó lại xuất hiện trước mặt tôi.” Nói xong, Đường Diệc Sâm ném chiếc áo tây trang tối qua cho Đoạn Vô Ngân.

Đoạn Vô Ngân nhìn áo tây trang, anh nhanh chóng nhíu mày. Giật giật cánh môi, lời anh muốn nói còn chưa bật ra, Đường Diệc Sâm đã ngắt lời.

“Tôi nói cậu làm thế nào thì làm thế đó đi, biết không? Nhớ kỹ, chiếc áo khoác tây trang này là của cậu, cho dù ai hỏi đến, cũng là của cậu, hiểu rõ?”

“Lời nói thật là thâm thuý, cái hiểu cái không!” Đoạn Vô Ngân mấp máy môi, sau đó cười cười.

Đường Diệc Sâm liếc trắng Đoạn Vô Ngân một cái, bình tĩnh tiếp tục nói: “Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, mau chóng thu mua cổ phần của Liên Khải, nhất định phải nhiều hơn Đường Dụ. Người ở bên cạnh ông ta, có thể khoét thì khoét.”

“Anh Sâm, nếu đẩy nhanh kế hoạch tài chính của chúng ta có thể không đủ.”

“Không sao, về tài chính tôi có thể nghĩ biện pháp.”

“Đúng rồi, lúc em thu mua cổ phiếu lẻ của Liên Khải, thuận tiện tra được Ỷ Trí Huân cũng thu mua cổ phiếu lẻ của Liên Khải. Thậm chí, ông ta đã âm thầm giao thiệp với người ủng hộ Đường Dụ.”

Khuôn mặt tuấn tú nhíu lại, Đường Diệc Sâm trầm mặc một hồi.

“Tùy ông ấy đi, chúng ta thu mua của chúng ta, lưu ý tỷ lệ của ông ấy là được.”

Đường Diệc Sâm lấy hộp thuốc lá ra, tùy ý cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, đang muốn đốt thì điện thoại nội bộ của anh dồn dập vang lên.

“Nói đi!”

“Tổng giám đốc, không tốt rồi, cậu hai tới náo loạn văn phòng Chủ tịch. Hơn nữa… bà Ôn cũng vừa lúc ở trong văn phòng Chủ tịch, anh có muốn đi xem một chút không?”

“Tôi biết rồi.”

Khẽ thở dài, Đường Diệc Sâm ném điếu thuốc chưa đốt lên, đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh Sâm, người em trai này của anh thực không phải căm ghét kẻ thù bình thường nha, nhất là với Chủ tịch, thật giống như kẻ thù đời trước vậy.”

Đường Diệc Sâm liếc Đoạn Vô Ngân một cái, ý bảo anh nói xong liền lăn đi.

“Đúng rồi, anh xem báo hôm nay chưa? Rất đặc sắc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.