Chương trước
Chương sau
Gương mặt Vũ Văn Tú cũng nóng rát, trong lòng có ngọn lửa giận không cách nào ngăn chặn thiêu đốt, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô tốt nhất không nên có bất kỳ nhớ nhung nào với anh ấy, nếu không cũng đừng nói tới tình cảm chị em gì. Tôi nói Vũ Văn Yên cô, cô luôn ở nước ngoài, ở đến chết già ở nước ngoài là được rồi, cô trở về làm gì?”

Hàng mày đẹp nhếch lên, Vũ Văn Yên bĩu môi cười nhạo, lộ ra giọng điệu mỉa mai, “Tôi cảm thấy chị em chúng ta khẳng định là bị sinh nhầm, bằng không tôi làm sao có thể có người chị gái vô sỉ như chị vậy.”


Coi như không có lời cảnh cáo của Vũ Văn Tú, Vũ Văn Yên ngồi trở lại chỗ của mình, tựa hồ không hề bị cô ảnh hưởng, rất nhanh cô vùi đầu vào kế hoạch khai phá dự án Nguyệt Bán Loan.

“Vũ Văn Yên, thức thời thì lập tức trả lại vị trí tổng giám dự án cho anh chồng cô, bàn về tư chất cô ngay cả vuốt mông ngựa cũng không theo kịp anh ấy.”

“Vị trí này là tôi dựa vào thực lực mà lấy được, dựa vào cái gì tôi phải trả lại cho anh ta? Hơn nữa, thư thăng chức là do mẹ ký, có vấn đề gì chị nên đi tìm mẹ mà nói, không phải ở trong này nghi ngờ tôi.”

Cùng là họ Vũ Văn, cùng là chị em gái, sao cảm giác kém xa như vậy, Vũ Văn Yên nhíu mày, lập tức lắc đầu.

Rõ ràng nhiều năm trước kia cô và Quan Sở Hùng quen biết trước nha, chị gái tới cướp người đàn ông kia đi, lại còn bức cô rơi vào tuyệt cảnh, bây giờ mở miệng ngậm miệng đều oán trách cô là hồ ly tinh.

Đây là đạo lý gì?

Nếu không phải ông nội cả ngày khuyên bảo, bảo cô trở về, chỉ sợ đời này cô cũng không muốn xuất hiện ở Hong Kong. Có người chị gái cùng anh rể vô sỉ như vậy, cô thật sự mắc nghẹn!

“Cô bớt lấy mẹ ra dọa tôi đi, nếu không phải cô cố ý, không ai bắt cô làm được cả.”


“Có bản lĩnh thì chị đi cầu phúc thay người đàn ông của mình đi, không cần ở chỗ của tôi xèo xèo méo mó, tôi bận lắm, không rảnh tiếp chị, không tiễn!”

“Cô ra vẻ gì chứ, chúng ta chờ xem, tôi xem cô có thể đắc ý được bao lâu!” Nói xong, Vũ Văn Tú kiêu ngạo căm giận bỏ đi.

Vũ Văn Yên thở dài một hơi, cực kỳ mệt mỏi nâng trán.

—————–

Hôm sau, Vũ Văn Yên nằm mơ cũng thật không ngờ, nghi thức ký kết với tập đoàn Tịch thị bởi vì Tịch Diệu Tư vô cớ vắng mặt mà thất bại.

Bởi vậy, cô lại gặp cái tên khốn khi dễ cô cả đêm – Tả Hạo Nhiên.

Thật khéo, anh là người phụ trách chính dự án hợp tác đợt hai Nguyệt Bán Loan của thành phố Vân Thiên giữa nhà họ Tịch và nhà họ Vũ Văn, bọn họ lại không hẹn mà gặp. Liên tục xui xẻo, cô cùng anh kẹt trong thang máy, lúc cô chen vai anh bước ra, còn đáng chết để anh nhìn thấy nội y cô màu gì.


Tên khốn vậy mà còn ở trước mặt nhiều thợ sửa như vậy nói ra màu nội y của cô, Vũ Văn Yên cảm thấy bản thân thật là giẫm phải cứt chó, bằng không cô làm sao có thể làm cả người mình thối như vậy.

Cô cực kỳ xấu hổ, cũng cự tuyệt thỉnh cầu của anh, nhất định tuân theo quyết định của tổng giám đốc, không còn đường lui đàm phán hợp tác với tập đoàn Tịch thị, cũng bảo anh biết Bất động sản Vũ Văn muốn một lần nữa chọn lựa đối tác.

Hạ Trác Hi ngồi trong văn phòng Phó tổng nhận được tin tức hợp tác với Tịch thị thất bại, khóe miệng của anh không khỏi khẽ nhếch.

Mừng thầm không bao lâu, ông nội gọi tới một cuộc điện thoại, anh lập tức đi ra văn phòng, chạy về nhà họ Hạ.

“Ông nội, chuyện gì mà tìm con gấp thế.”

Trong phòng sách cửa đóng chặt, Hạ Lập Quần vẻ mặt hơi nghiêm trọng, giọng nói của ông rất nghiêm túc, “Trác Hi, ba năm trước con thật sự nhìn thấy Vũ Văn Thác trở thành người sống đời sống thực vật ư?”

Hạ Trác Hi khá chắc chắn bản thân lúc ấy trông thấy người đàn ông gầy gò nằm trên giường, người cắm đầy các dụng cụ kia là Vũ Văn Thác. “Đúng vậy, con cùng Nhan Dĩ Hiên cùng thấy qua nó. Ông nội, ông còn nghi ngờ sao? Hay là lo lắng lão hồ ly Vũ Văn Huyễn kia cố làm ra vẻ huyền bí?”

“Không loại trừ khả năng này! Sau hơn ba năm có ai từng thấy Vũ Văn Thác, có tin tức liên quan tới nó đều do Vũ Văn Huyễn cùng bác sỹ của Vũ Văn Thác công bố. Khoảng thời gian trước, người của ông tìm được một người giúp việc ở trong biệt thự đã quay về đại lục, cho một khoản tiền lớn mới biết được, kỳ thật, ba năm trước Vũ Văn Thác đã tỉnh lại, nhưng tình huống của nó không như mong đợi.”

“…”

“Ông nghĩ đây là lý do Vũ Văn Huyễn không cho các con đi biệt thự gặp nó, hoặc là ông ta muốn bí mật chữa khỏi cho Vũ Văn Thác, để cho nó một lần nữa trở về tiếp quản Bất động sản Vũ Văn.”

“Ông nội, ý của ông là…”

“Tuyệt đối không lưu tai họa về sau!”

“Sau khi xảy ra tai nạn, Vũ Văn Huyễn đã tăng mạnh phòng bị, chúng ta rất khó lại tìm cơ hội xuống tay. Huống hồ, bảo vệ ở biệt thự vô cùng nghiêm mật, người khác rất khó trà trộn vào.”

“Ông tra được Vũ Văn Thác lúc này căn bản không ở Hong Kong, nó đi Mỹ giải phẫu, hiện tại Đường Khả Tâm ở cùng nó. Nghe nói, phẫu thuật của nó cực kỳ thành công, hiện tại đang làm trị liệu khôi phục, đồng thời cũng đang chờ mổ cấy giác mạc.”


“Là cô ta? Vũ Văn Huyễn vẫn không chịu từ bỏ quan hệ thông gia Vũ Văn – Đường.”

“Đúng vậy, ông ta muốn mượn sức Đường Diệc Sâm. Ông ta từng bước tính toán tường tận, không nghĩ tới người của ông cũng có thể điều tra ra được. Trác Hi, chuyện xuống tay do ông an bài, con phụ trách kế hoạch B, lỡ như không thủ tiêu được Vũ Văn Thác, con nghĩ biện pháp trừ bỏ Đường Khả Tâm, tuyệt không để cho hai nhà Vũ Văn – Đường thành thông gia.”

Nhà họ Đường có nhà họ Thủy ủng hộ, lỡ như hai nhà Vũ Văn và Đường liên minh, ông muốn xuống tay thật sự khó khăn, kia đúng là ba đại hào môn liên thủ rồi.

“Dạ, con sẽ chuẩn bị tốt.”

—————–

Chọn một ngày thời tiết sáng sủa, Đường Diệc Tấn tổ chức một hoạt động ngoài trời. Vừa lúc là cuối tuần, Hoa Thiên Tầm có thể gặp mặt Thủy Thịnh Duệ một ngày, Thủy Tâm Nhu cũng mời bọn họ cùng tới. Ỷ Kình Thiên không có chuyến bay, nghe nói có hoạt động, anh cũng lôi kéo chú Huân ra ngoài giải sầu.

Càng nhiều người càng náo nhiệt, dù sao quan hệ giữa mọi người cũng tốt.

Có nhiều người tham gia, Yến Thục Phân cũng biết chừng mực, bà rất giữ khoảng cách với chú Huân. Cho dù là như vậy, bà vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của ông.

Từ sau đêm đó, bà chưa từng liên hệ với ông, bà cũng không tiếp tục tìm ông. Ỷ Trí Huân cũng cảm giác được bà lãnh đạm vô cớ.

“Chú Huân, không cần khách sáo, muốn ăn gì tự mình lấy, đồ nướng gì gì đó đều ở đây. Có rảnh nói chuyện với mẹ con, bà ấy cũng rất buồn chán, bà không tham gia hoạt động của người trẻ tuổi tụi con.”

“Ừ, chú sẽ.”

Yến Thục Phân nhíu mày, bà trừng mắt nhìn Đường Diệc Tấn, bà thật muốn bóp chết anh vì cái tội nói loạn.

Bà tránh ông còn không kịp, anh lại còn bảo ông nói chuyện với bà, đây không phải tự tìm tai vạ sao?

“Đường Diệc Tấn, làm nhàm gì nhiều vậy, em không ra bài hả? Không muốn chơi thì để Ảnh Vũ tới thay.” Đường Diệc Sâm liếc mắt, thúc giục nói.

“Tới, khẳng định tới, em chặt…” Đường Diệc Tấn ném bốn con Át ra xong, vô cùng đắc ý giơ quân bài cuối cùng còn lại trên tay lên.

“Anh, em thắng chắc rồi, nhanh trả tiền nha.”

“Em chắc chắn muốn chặt sao…. Để anh tính xem, thêm phần trước đó, cái này phải chồng tới mấy lần nhỉ?” Nói xong, Đường Diệc Sâm nheo đôi mắt sắc bén lại.

Thủy Tâm Nhu ngồi sau lưng ôm eo anh, cằm cô đặt lên vai anh, cô nhìn bài Đường Diệc Sâm cười trộm.

“Này, chúng ta không chặt nữa được không, vẫn chưa thấy hai lá Joker.” Ngự Ảnh Vũ ngồi bên cạnh Đường Diệc Tấn lộ vẻ do dự.

“Sẽ không khéo vậy chứ, hẳn là anh trai anh và Kình Thiên một người giữ một con.”

Hoa Thiên Tầm và Thủy Thịnh Duệ ngồi phía sau Ỷ Kình Thiên cũng khẽ cười ra tiếng.

“Đường Diệc Tấn, anh cho em thêm một cơ hội nữa, có chặt hay không?”

“Chặt…không chặt mới là đồ ngốc!”

“Để xuống rồi là rút tay nha… Đến anh, hai lá Joker, ba lá một (ba lá cùng điểm và một lá lớn hơn),hết bài rồi. Đường Diệc Tấn, đưa tiền đây, tổng cộng gấp 20 lần.” Đường Diệc Sâm cười đến có phần âm trầm, tuyệt đối là loại chân nhân bất lộ tướng.

“Chị dâu, chị không để lộ ra chút nào luôn.” Đường Diệc Tấn đưa tay che mắt.

“Này, Đường Diệc Tấn, không cho em chơi xấu. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, là chính em kiên trì muốn chặt, anh đã cho em cơ hội rồi.”

“Em đã quên mới nói gì rồi, em đói bụng, tìm đồ ăn đây.”

Đường Diệc Tấn nhanh chân bỏ chạy, ngồi bên cạnh Yến Thục Phân, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Ỷ Trí Huân, tay trái anh cầm đôi đũa duy nhất gắp một cái cánh gà nướng lên ăn.

“Này…”

Đột nhiên, yết hầu Đường Diệc Sâm như bị mắc kẹt, nhất thời nói không ra lời.

Anh nhanh chóng đuổi tới, đưa tay đánh rớt chiếc đũa trong tay trái Đường Diệc Tấn, ngay cả cái cánh gà nướng gắp lên cũng rơi xuống đất.

“Khốn kiếp, qua trả tiền. Em bẩn vừa thôi, chơi bài xong cũng không rửa tay đã ăn đồ.”

Đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của Đường Diệc Sâm loé ra chút u sóng, anh không nói nhiều lời, kiên quyết túm Đường Diệc Tấn qua.

Thủy Tâm Nhu mắt đảo nhanh, theo bản năng, cô đưa mắt nhìn Ỷ Kình Thiên, sau đó ánh mắt kinh ngạc lại rơi trên người chú Huân.

Những người khác cho rằng Đường Diệc Sâm và Đường Diệc Tấn đùa giỡn, chỉ riêng Thủy Tâm Nhu ngửi ra được chút quỷ dị. Cô chú ý tới, ngay tại lúc chú em không coi ai ra gì ăn cánh gà nướng, chú Huân bình tĩnh nhìn mẹ chồng. Rồi đột nhiên trong lúc đó, sắc mặt mẹ chồng cũng cực kỳ khó coi, tay cầm đồ nướng siết chặt, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Bà rũ mắt, né tránh nghi vấn của chú Huân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.