Đêm đến, sau khi thấy Mộ Dung Sở đã ngủ say Thư Tất Phương mới dám rời phòng đi gặp Jack nói chuyện.
“ Cô ấy thật sự không nhớ được sao “, ngồi trên sofa Thư Tất Phương vừa nghiên cứu thứ thuốc gì đó vừa nói chuyện với Jack.
“ Tạm thời sẽ không nhớ, anh nhớ chú ý đừng để cô ấy bị sốc hay mất kiểm soát quá mức nếu không bệnh tình sẽ nặng hơn, đến lúc đó sẽ không bao giờ nhớ lại những chuyện trước kia nữa, hiện giờ cô ấy không khác gì đứa trẻ mới lớn, tâm trạng thái độ sẽ thay đổi thất thường “.
Thư Tất Phương không nói gì anh ngồi lặng trầm tư, lúc chiều thấy cô mất bình tĩnh tới mức đó anh cũng hiểu rõ được tình hình hiện tại điều anh sợ là trí nhớ của cô liệu có mất luôn không, lúc trước khi cô chưa tỉnh Jack cũng đã nói đi nói lại rất nhiều lần chuyện này, anh lại không nghĩ quá nhiều chỉ nghĩ cứ đối với cô như trước đây là được nhưng bây giờ xem ra không hề dễ như vậy, tâm trạng cô bây giờ sẽ lúc này lúc kia, lúc như một đứa trẻ lúc lại tâm tư như người lớn.
“ Phương, phương,…”
“ Sở, anh ở đây, ở đây,…”
Mộ Dung Sở đang ngủ ngon đột nhiên nói mớ, cơ thể lại run rẩy không ngừng, Thư Tất Phương đang trầm ngâm nơi cửa sổ nghe thấy tiếng cô hối hả chạy đến, anh lay lay gọi cô dậy.Mộ Dung Sở mở mắt thấy anh bật người ngồi dậy lao đến ôm lấy cổ anh, cái ôm thặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-dien-dai/2960917/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.