Cố Diệp Thanh hoảng loạn tỉnh lại,cô ôm lấy thân thể thở dốc
"Chỉ là mơ,tất cả...đều chỉ là mơ thôi."Cô đang trấn an bản thân,giấc mơ này quá mức đáng sợ.Khi không một ai ở bên cô hết,tất cả chỉ muốn cô hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn lên đồng hồ,đã hơn 2 giờ sáng,có lẽ sẽ thức đến sáng.Cô không dám ngủ nữa,sợ khi nhắm mắt lại những âm thanh đó sẽ xuất hiện.Chúng muốn mang cô đi,không có ai muốn giữ nàng lại hay sao?
Cơn gio truyền đến,nàng tiến gần mở cửa sổ ra.Đêm đen tĩnh mịch,nàng mở điện thoại lên.Phát mấy bài nhạc,đêm khuya nghe nhạc là sở thích nhỏ nhoi của nàng.
Nghe đi nghe lại mấy bài hợp với mình nhất,sau đó tắt điện thoại.Nhìn lại đã hơn 3 giờ sáng rồi,đêm nay không mấy tốt đẹp.Cố Diệp Thanh vẫn như vậy,ngẩn ngơ nhìn cửa sổ.Lúc trước cô không phải người như vậy,chỉ là bây giờ thích yên tĩnh đến dị thường.Cô có thể ngẩn người như vậy mấy giờ,thậm chí một ngày,hồn phách giống như bay mất rồi.Quả thực tâm của nàng từ lâu đã không còn,chỉ còn thân xác này ở lại,kiên cường sống qua từng ngày mà thôi.
Thời gian đến quá nhanh chỉ còn hơn 2 tuần nữa liền sẽ kiểm tra cuối kì,mà hôm đó Nhã Anh hẹn với cô một chữ cũng chưa ôn được
Lần nào cũng học không vô,đang chơi game,buồn ngủ các thứ.
Tiết đầu tiên của lớp,cô Lịch Sử ôn tập đến không còn gì ngoài mục lục sách giáo khoa nữa.Cả lớp người thì tiếp tục dò bài,người thì ngồi nói chuyện,Cố Diệp Thanh đang cùng mấy người Tần Huy ôn bài.
"Diệp Thanh,bao giờ chúng ta mới bắt đầu học?"Giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-dau-kho-vay-sao/875721/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.