Cố Diệp Thanh đang ăn cơm cùng gia đình, lúc nhỏ nàng thích nhất là cảnh này cùng với lúc cả nhà ngồi xem tivi. Vừa ấm cúng vừa hạnh phúc, chỉ là bây giờ chút cảm xúc tàn dư của năm đó cũng không còn. Trong giờ cơm thì chỉ còn là giờ cơm, chỉ tập trung ăn không có nói chuyện, mặc dù người thân nói rất nhiều, đặc biệt là mẹ nàng.
"Hàm Nghị hôm nay đi học thế nào con? Có gì vui không?"Mẹ nàng ngày nào cũng có chuyện để nói
"Bình thường thôi mẹ,mà mẹ sáng mai con vào trường luyện Tiếng Anh."Cố Hàm Nghị em trai nàng giỏi nhất môn Tiếng Anh,có thể nói nàng hơn nó thứ gì nhưng Tiếng Anh thì không thể.
"Thanh học em mày đi, nó giỏi Tiếng Anh đó mày thua nó Tiếng Anh kìa có gì hỏi nó."Mẹ lúc nào cũng nói nàng như vậy, càng ngày càng ghét câu này.
"Con biết rồi, con ăn xong rồi lên phòng trước nha." Nàng đặt chén xuống định đứng dậy.
"Khoan Diệp Thanh, ăn có 1 chén riết rồi gầy trơ xương. Ông bới cho nó thêm chén nữa đi!"Bà ngoại nàng không thích như vậy,mẹ và em trai đều thuộc dạng ốm tong teo cho nên bà muốn nàng có chút da thịt.
"Thôi đi bà ngoại ơi, không ăn nữa đâu.Ông ngoại đừng bới thêm cho con."Nàng bất lực phản đối.
"Con gái 17 tuổi cao gần 1m7 mà có 42-43kg ăn uống gì kì cục,tao nói nhỏ này ăn thêm đó."
"Thôi mày ăn thêm đi,sợ mập hay gì đâu á trời."Mẹ cũng lên tiếng kì thực hết đường từ chối,đành nhét thêm một chén vào bụng.
Từ ngày biết bản thân bị trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-dau-kho-vay-sao/875720/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.