Trước khi Hà Húc nói ra đáp án, trong lòng Tạ Thanh Dao ít nhiều có vài phần suy đoán.
Người đàn ông chạy trốn kia tuy rằng lôi thôi nhếch nhác, nhưng trên mặt mày khắp nơi đều có thể nhìn thấy những chỗ tương tự như Hà Húc, vào lúc đó trong lòng hắn liền nghi ngờ, nhưng hắn quan tâm tình trạng của Hà Húc nên vẫn chưa truy hỏi.
Hà Húc không tiết lộ nhiều chuyện về cha mình, may mà Tạ Thanh Dao cũng không hỏi thăm thêm gì nữa, chỉ trấn an cậu quên đi những thứ này, nghỉ ngơi sớm một chút.
Trong phòng để lại đèn tường cho cậu, nhưng Hà Húc vẫn một đêm không dám nhắm mắt.
Trời sắp sáng bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, mưa mùa đông không bạo ngược tùy ý như mùa hè, nhưng cũng dày đặc như nhịp trống, tiếng gõ cửa kính làm cho Hà Húc tâm loạn như ma.
Bộ dáng của người đàn ông trong ảnh kia cả đời cậu cũng không thể quên, cậu tận mắt nhìn thấy người đàn ông ngã xuống đất bỏ mình, trừng to mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu cho đến khi tắt thở.
Nỗi sợ hãi, thống khổ và oán hận trong đôi mắt đó, giống như một tấm lưới không thể phá vỡ, bao trùm lấy cậu chìm xuống biển sâu, khiến cậu không thể giãy dụa.
Hà Húc sụp đổ.
Những thứ này cố ý bị cậu phủ bụi trong mười bảy năm ký ức, hiện nay đều bởi vì phụ thân Hà Húc xuất hiện mà lần nữa rõ ràng lên, cậu tránh không thể tránh, càng không có bất kỳ biện pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cung-duoc-nhung-phai-tra-them-tien/3490384/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.