Cùng Tạ Thanh Dao tăng ca đến đêm khuya, Hà Húc buồn ngủ đến ngay cả mắt cũng không mở ra được, sách bày trước mặt hoàn toàn là đồ trang trí, một chữ cũng không đọc vào.
Tạ Thanh Dao vốn còn muốn chịu đựng thêm một hồi, nhưng thấy Hà Húc lắc trái lắc phải ngay cả ngồi cũng gian nan duy trì, liền tắt máy tính đứng dậy đi qua vỗ vỗ gò má Hà Húc.
"Về nhà thôi."
Nghe vậy, Hà Húc mới lấy lại tinh thần, mơ hồ đứng dậy cầm áo khoác đi theo sau Tạ Thanh Dao.
Bên ngoài là cảnh đêm phồn hoa đèn đuốc sáng chói, gió đêm tháng mười hai giống như dao găm xẹt qua xẹt lại trên mặt, so với bị tát vào mặt còn đau hơn.
Hà Húc che mặt, cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi không còn lại bao nhiêu, nhịn không được oán giận: "Thời tiết này càng ngày càng lạnh."
Tạ Thanh Dao đưa tay giúp cậu sưởi ấm tay, sờ áo khoác của cậu nhíu mày: "Mặc mỏng như vậy, không lạnh mới là lạ."
"Quần áo dày đều ở nhà, huống chi mỗi ngày đi làm đều ở trong xe, không muốn quay lại lấy."
"Vậy bây giờ trở về lấy, ngày mai lại gọi Loan Tụng đi mua vài món mới cho em."
Hà Húc không muốn lăn qua lăn lại, nhưng Tạ Thanh Dao nói làm là làm, trực tiếp lái xe đến chỗ cậu ở.
Không có biện pháp, Hà Húc chỉ có thể kiên trì xuống xe, nhưng ở cửa lề mề không chịu đi vào.
Không thích lăn qua lăn lại chỉ là một mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cung-duoc-nhung-phai-tra-them-tien/3488415/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.