Trần Hoa Trân tức khắc im bặt. Con gái gọi điện về, bảo bà ta âm thầm kiểm tra xem Mục Quý Hòa có phải đã lấy tiền mua nhà cho Mục Ảnh Sanh hay không. Bà ta cũng biết Mục Quý Hòa luôn thiên vị cô con gái nuôi này nên tất nhiên là toàn lực phối hợp. Sau này xác thực được là Mục Quý Hòa không cho Mục Ảnh Sanh tiền, Mục Thiên Thiên liền dặn bà ta không được nói cho Mục Quý Hòa biết. Dù sao Mục Thiên Thiên ở trong lòng Mục Quý Hòa vẫn là cô con gái bé nhỏ, yếu đuổi. Mục Thiên Thiên không muốn phá hoại hình tượng của mình trong lòng Mục Quý Hòa, tất nhiên sẽ không muốn Trần Hoa Trân nói mấy chuyện này với Mục Quý Hòa. “Rốt cuộc là ai nói?” Mục Quý Hòa là người nóng tính, ông không thể chấp nhận việc người ta nói xấu Mục Ảnh Sanh. Cảm giác được ánh mặt lạnh lẽo của Mục Quý Hòa lướt về phía mình, Trần Hoa Trân rụt cổ lại. “Cái này thì làm sao tôi biết ai nói chứ? Trong trường nhiều người như vậy, đâu phải chỉ có một mình nó, người ta có nói mấy câu thì cũng bình thường thôi chứ gì?” “Với lại, nếu không có lửa thì làm sao mà có khói được chứ?” Mục Ảnh Sanh mỉm cười, cô không muốn tranh cãi nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua: “Ý mẹ là có người thấy? Ai vậy ạ? Nếu mà lời từ mấy ngàn km cũng truyền đến được tai mẹ thì để chứng minh mình trong sạch con đây đành phải làm cho người đó xuất hiện để làm chứng.” “Đúng vậy, là ai nói. Bảo người đó ra đối chất với A Sanh.” “Tôi làm sao mà biết là ai?” Trần Hoa Trân tuyệt đối sẽ không khai con gái ra: “Ông có thời gian quản tôi thì sao ông không hỏi con gái ông xem có phải có chuyện đó không?” “Khỏi hỏi.” Mục Quý Hòa căn bản không cần hỏi: “Con gái tôi, tôi hiểu. Mục Quý Hòa tôi dạy con không bao giờ để con làm ra những chuyện ấy.” “…” Trần Hoa Trân nghẹn họng, không nói được câu nào. “Còn nữa, bà cũng đừng có ngày nào cũng muốn dò hỏi tiền của A Sanh ở đâu ra. Đó là do nó tự kiếm được. A Sanh mua vé số trúng được mấy trăm vạn, lúc trước tôi không nói với bà chính là vì sợ bà nghĩ nhiều. Giờ thì bà biết rồi đó, tiền của A Sanh là tiền riêng, tự nó kiếm được. Bà còn muốn nói gì nữa không?” Trần Hoa Trân không thể nói được gì, sắc mặt rất khó coi. Chồng bà ta coi trọng con gái nuôi hơn bà ta thì thôi đi, thậm chí con gái ruột ông ấy cũng chỉ thương như con gái nuôi. Mục Ảnh Sanh không nói gì, trong lòng Trần Hoa Trân và Mục Thiên Thiên nghĩ gì cô thật ra đều hiểu cả. Kiếp trước cô đã rất áp lực nhưng vẫn không muốn đấu tranh, đời nay, cô đã có mục tiêu của mình thì lại càng không thể vì những chuyện này mà bối rối. Thái độ của Trần Hoa Trân và Mục Thiên Thiên trước kia còn khiến cô có cảm giác tổn thương. Nhưng mà sau khi trải qua nhiều chuyện, cô mới thấy thì ra ở một số phương diện, cô đúng là đã giành mất tình ba thương con của Mục Thiên Thiên. Cô ta không thích cô cũng là lẽ dĩ nhiên. Buổi tối ăn cơm xong, Mục Quý Hòa cùng Mục Ảnh Sanh ra ngoài tản bộ. Ông có chuyện muốn nói với Mục Ảnh Sanh. “A Sanh, mẹ con là người vậy đáy, con đừng để bụng.” Trần Hoa Trân thật ra không phải là người xấu, chỉ là tính tình có chút khó chịu. “Ba, ba nói gì vậy? Mẹ không biết ngọn nguồn nên mới hiểu lầm thôi mà.” “Con bé này…” Cô con gái nuôi này quá hiểu chuyện, mà như thế lại càng làm nổi bật sự không hiểu chuyện của Trần Hoa Trân và Mục Thiên Thiên. Là ai đã nói chuyện đó ông đại khái cũng đoạn được. Lần trước Mục Thiên Thiên gọi điện về, Trần Hoa Trân liền úp úp mở mở, tưởng ông già nên không để ý sao? Ông chỉ là không muốn trong nhà lục đục mà thôi. “Ba, thật ra lần này con về là có chuyện phải nói với ba.” Mục Ảnh Sanh không muốn giấu ông chuyện mình muốn vào bộ đội đặc chủng. Cô thuật lại chuyện của mình, tất nhiên cũng nói đến thời gian một năm tới cô phải tập huấn, sau tập huấn e là còn phải huấn luyện. “Ba, thời gian này con sẽ không thể về nhà. Cho nên lần này con về cũng là muốn báo với ba một tiếng.” Mục Quý Hòa sắc mặt có chút vi diệu, ông không ngờ con gái lại lựa chọn như vậy. Mặc dù đây cũng là mục tiêu của ông. Năm ấy lúc ông còn trong quân ngũ, ông cũng một lòng muốn vào bộ đội đặc chủng. Lúc đó ông cũng không biết đâu là bộ đội đặc chủng, chỉ một lòng muốn vào nhóm lính tinh nhuệ, đáng tiếc là ông không được chọn. Không ngờ, bây giờ con gái ông lại giành được cơ hội để tham gia. “Tốt, A Sanh. Con thực khiến ba phải tự hào.” “Ba. Bây giờ mới chỉ là qua vòng tuyển chọn thôi ạ, còn chưa phải đâu.” Cô cũng không kiêu ngạo đến mức đó: “Phải được chọn sau một năm huấn luyện đặc biệt này mới được ạ.” “Ba tin con, con nhất định sẽ được chọn mà.” “Ba, ba tin con thật ạ. Vậy nếu con không được chọn sẽ phụ lòng mong đợi của ba mất.” Mục Quý Hòa không đáp lại lời cô mà hơi bất ngờ có chút bối rối. “A Sanh?” “Sao ạ?” “A Sanh.” Mục Quý Hòa nhìn cô con gái nuôi luôn làm ông tự hào, tâm trạng vô cùng phức tạp: “Miếng ngọc ba cho con, con còn giữ không?” “Dạ lúc nào đeo được con đều đeo ạ.” Lúc nói, Mục Ảnh Sanh liền kéo miếng ngọc ra khỏi cổ. Trong quân đội không được đeo trang sức nên bình thường cô sẽ cất nó đi, chỉ khi nào rời khỏi ký túc mới lấy ra đeo. Mục Quý Hòa nhìn miếng ngọc lại nhìn Mục Ảnh Sanh qua hai năm đã thay đổi thật nhiều. “A Sanh, con thực sự không thử đi tìm ba mẹ con à?” “Ba, ba cũng biết bộ đội có rất nhiều việc phải làm, con không có thời gian ạ.” Chưa kể, việc tìm cha mẹ ruột cũng không thể nào mà vội vàng được. Nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cả đời này cũng sẽ không tìm ra. “Haizz.” Mục Quý Hòa thở dài: “A Sanh, con muốn vào bộ đội đặc chủng, ba cũng không có tư cách gì để cản con nhưng mà con nhất định phải chú ý an toàn. Nếu con thật sự có chuyện gì, ba làm sao có thể đối diện được với ba mẹ ruột của con?” “Ba, ba nói gì vậy?” Mục Ảnh Sanh không thích nghe những lời này: “Ở trong lòng con, ba chính là ba ruột của con. Ba nuôi con bao nhiêu năm, người phải xin lỗi cũng là bọn họ chứ không phải ba. Là con nợ ba chứ ba không nợ ai hết.” Nói thì nói vậy, nhưng nếu cô gặp phải chuyện nguy hiểm, Mục Quý Hòa cũng rất là lo lắng. “A Sanh, con có cần suy nghĩ thêm chút nữa không?” “Không đâu ạ. Ba, ba yên tâm, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cho nên con mới quyết định như vậy. Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà.” “Con nhìn con đi, quyết định xong hết rồi mới chịu nói với ba. Giờ ba già rồi, có phải trong lòng con, ba đã…” “Chỉ là sau khi vào bộ đội, e là không thể thường xuyên liên lạc về nhà cho nên con mới muốn cố ý nói với ba một tiếng.” “Không sao, ba hiểu, ba hiểu.” Mục Quý Hòa ngoài miệng thì nói hiểu nhưng gương mặt vẫn không đành lòng. Đợt tập huấn này đã đi là đi cả hơn một năm, không nói chuyện không thể về nhà, đến số lần gọi điện về nhà cũng bị hạn chế. Mục Quý Hòa làm sao có thể chịu cho được? Mục Ảnh Sanh biết ba cô không đành lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, Mấy hôm nay cô phải đền bù cho ông thật tốt. Hai người tản bộ xong tính về nhà thì Mục Ảnh Sanh đột nhiên nhớ ra một việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]